Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014


Em rồi xa  như thể
Nắng thu vàng mong manh.
Vạt đời ta cỏ úa 
Ngậm sương chiều thủy tinh.

Lưng gùi trăng xuống phố
Long lanh  ché rượu cần
Đêm  dã quỳ ngây dại
Tượng gỗ buồn vong thân.

Lù khù lên dốc đợi
Trong nỗi nhớ quỳnh hương.
Con dế mèn rả rích
Khúc rong ca dị thường.

Tìm nhau trên sông núi,
Tìm nhau dưới đại ngàn.
Giật mình nghe sao rụng
Tơi tả nụ hoàng lan.

Tìm ta em có thấy
Rộn tiếng cồng chiêng xưa
Từ hồng hoang mê mải 
Lạc mất nhau đến giờ?


Bùi Ngọc Thành



Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014















Tím trưa, nỗi nhớ của ngày,

Của loang vệt nắng, của tay kép hờ.

Tím trưa, nghiêng nón bài thơ

Của mây xuống thấp làm mưa tím chiều


Bùi Ngọc Thành

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Thơ cùng lau sậy


Lạ lùng,  thơ … vẫn là thơ,

Vẫn tôi đứng bụi đứng bờ ngó lên!

Chạm vào năm ngón tay em

Dăm ba câu chữ rũ mềm khói sương.

Tóc em lấm bụi tà dương

Rớt trên nhịp phách vô thường  vọng mê

Bước hoang lạc nẻo chân về

Vách trăng còn đổ bóng kia ngàn trùng

Khung chiều  tím ngọn sầu đông

Tôi, em , đôi ngả lạnh lùng bước mau

Thơ và em, của ngàn sau


Vẫn tôi ngồi hát cùng lau sậy buồn.


Bùi Ngọc Thành

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

ĐỎNG ĐẢNH MƯA














Em sáng nắng chiều mưa như con phố.

Tôi, trưa ngồi bó gối ở bên hiên

Nhìn con nước chảy về đâu chẳng biết,

Như mai này em sẽ lạ hay quen?




Bùi Ngọc Thành

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Phác họa chân dung 2














Có một thằng người khác
Bên trong thằng người tôi
Những mấm mồng tội ác
Vùi dưới đáy cuộc đời

Có một thằng người khác
Bên trong thằng người tôi
Mang trái tim Bồ tát
Rong chơi giữa cuộc đời

Có trăm thằng người khác
Bên trong thằng người tôi
Chúng bày trò hoan lạc
Lẻ loi, tôi phận người.

Một mình em không khác
Nâng dậy cánh hồn tôi
Chiều thu mây lãng đãng
Hoa một đóa về trời.



Bùi Ngọc Thành

Chớm đông














Trời chưa lạnh, vội gì khăn áo ấm
Chớm đông sang,  môi mấy thưở còn nồng
Bờ tóc thả hoàng hôn thêm diệu vợi
Ngàn sợi mềm ru nắng ấm chiều  trong.

Vầng trăng khuyết, một vòng tay chờ đợi
Bến bờ kia dù  lỡ nhịp khoan hò
Lên sơn cốc  hái trà xanh độc ẩm
Chén  tình nồng dâng sóng vỗ ưu tư.

Đừng choàng vội mảnh khăn đời vá víu
Chút tình xưa xen lẫn chút tình sau.
Đừng níu vội áo cơ hàn tơi tả,
Sẽ là gì khi tình chết trong nhau?

Trời chưa lạnh, đôi bờ mi đừng khép
Ngọn đồi hồng hương cỏ dại thanh tân
Quên giấc ngủ vào cánh chim lưu lạc
Trái tim đau gột bỏ lụy phong trần.




Bùi Ngọc Thành

Phác họa chân dung 1












(Ảnh Khanh Vẽ, Kon Tum)

Tôi nhìn một nửa tôi thôi

Nửa kia lưu lạc mất rồi còn đâu?

Tôi nhìn vào cõi tình sâu

Mới  hay một nửa bạc màu thời gian

Tôi nhìn vào cõi ly tan

Ô hay, mình lại đa đoan, ngậm ngùi.

Tôi nhìn vào chỗ không tôi

Em trong tiền kiếp vẫn ngồi, dạ thưa!

Tôi nhìn khuôn mặt khó ưa


Mai sau cát bụi mấy mùa lãng quên.?


Bùi Ngọc Thành

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Người ta, ta nhớ


Lạ gì cây cỏ đơm hoa

Để ta lại nhớ người ta mất rồi!

Khi không muôn dặm trùng khơi

Treo trăng viễn mộng trên đồi thu mưa.

Vai nghiêng tóc thả hững hờ

Nghe chim dội tiếng bốn bờ vực sâu.

Ta ngồi nhớ đẩu nhớ đâu

Người ta, ta nhớ…ngày sau nhớ người!

Lạ gì hoa cỏ tháng mười,

Sao ta yêu vội đất trời vào xuân?


Bùi Ngọc Thành

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

ĐÔI MẮT NGƯỜI BAO DUNG


Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Về Kiếp Khác - Thơ Hoàng Lộc















anh đi tới nhà thờ
Chúa dang tay chắn lối
anh đi qua cửa chùa
Phật mỉm cười, không hỏi

biết mình chẳng đủ phước
vào được Cõi Êm Đềm
biết mình loài háo sắc
chỉ có thể tìm em

em thì ngồi trong bếp
mải mê việc nhà ai
(mối tình kia chết tiệt
mà làm phiền nhau hoài)

anh cứ thằng ngỗ ngược
Chúa  Phật đều không dung
mai mốt về kiếp khác
biết làm người nữa không!
(và có được em không?)

9-2014

Hoàng Lộc




Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Điều răn thứ nhất















Ta không làm thi sỹ
Trên sương khói cuộc tình
Tim ta không tĩnh lặng
Ru bóng người lênh đênh

Tim học làm thi sỹ
Gieo từng tiếng âm thầm
Đời dạy làm thi sỹ
Ôm tình mãi hoài mong

Em đánh rơi câu chữ
Vào giữa cõi tịnh không
Trong câu kinh cát bụi
Ý thơ bay mịt mùng

Ta không làm thi sỹ
Trên thập giá đời mình
Đời đưa ta lên núi
Chờ nhân loại hồi sinh

BÙI NGỌC THÀNH



Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Chiều nghiêng







Hoa nào trắng giữa mùa Ngâu


Hương trang vở cũ đượm  màu áo xưa


Tóc em ướt  đẫm sương mưa,


Tay thơm còn giữ nụ vừa đơm bông?


Nghiêng chao cánh vạc bên sông


Chiều nghiêng bảy sắc cầu vồng tặng em.


Bùi Ngọc Thành


  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP