Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2008
Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008
Tiểu Muội
Ôm đàn ra suối hát
Bờ lau lách hoang vu
Tóc em màu cỏ úa
Ngơ ngẩn nắng chiều thu
Ôm đàn lên núi hát
Trầm mặc hạt sương rơi
Môi em chùm hoa dại
Nở hồn nhiên bên đời
Ôm đàn ra biển hát
Khua sóng vỗ bên ghềnh
Mắt em sâu thăm thẳm
Vùi chôn tình bấp bênh
Ôm đàn ra phố hát
Tay lấm hạt bụi đời
Áo em hoa Tiểu Muội
Nở trắng ngát đời tôi
Bùi Ngọc Thành
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 20:55 0 nhận xét
Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008
Thứ Năm, 5 tháng 6, 2008
Vầng trăng và chiếc nón bài thơ
Em đã quên rồi chiếc nón bài thơ
Trên gác bếp như vầng trăng cô quạnh
Dòng thời gian có điều chi bất hạnh
Mà bến xưa không vẳng tiếng khoan hò?
Nón lá nghiêng che mát tuổi học trò
Thơm hương tóc một mùa trăng thơ ấu
Nón trinh nguyên những ngọt ngào yêu dấu
Em vô tình hay giả bộ lãng quên?
Gã hát rong cầm trên ngón tay điên
Khuông nhạc cũ nát nhàu như mái dột
Hai mươi năm, đâu có gì trói buộc
Chút hương tình vương vãi giữa trăng tan!
Thôi thì quên – thời buổi ấy cơ hàn
Nay tất bật với bộn bề toan tính.
Sao nỡ trách mộng phù du chóng vánh
Và tơ tình sao mỏng mảnh như sương!
Và vầng trăng cũng dễ vỡ như gương
Tay rướm máu nhặt êm đềm cổ tích.
Nơi góc phố một đêm nao trầm tịch
Trăng ơi trăng – độ lượng – hãy quay về!
Trăng lại tròn vầng nón lá nghiêng che
Thôi bỏng rát áo sờn vai ngóng đợi.
Tóc điểm sương, huống chi đời thay đổi
Và chút tình lãng đãng với câu thơ
Một chút tình tựa chiếc nón bài thơ
Trên gác bếp như vầng trăng cô quạnh.
Bùi Ngọc Thành
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 14:55 0 nhận xét