Góc Biển Chân Trời
Ngày Đoan Ngọ em không về hái lá
Mây ngừng trôi ủ bệnh giữa lưng đồi
Hoa mùa cũ nở trong chiều áp thấp
Tóe tung buồn vụn vỡ hạt tinh khôi.
Ta trên núi tần ngần nâng phiến lá
Tay chai sần buông vó ngựa ruổi rong
Em thoáng chốc xa nửa vòng trái đất
Nửa vòng kia chia tám hướng phiêu bồng.
Màu lá cũ qua mấy mùa phai nhạt
Sông mấy mùa vung từng ngọn mưa mau
Chiều tóc bạc lòa xòa trên góc phố
Ai nhìn ai ngờ nghệch đứng bên cầu?
Ngày Đoan Ngọ ủ hương nồng cơm rượu
Ta mang lòng sâu bọ lúc tàn hơi.
Ngày chập choạng rớt vào đêm mất biệt
Em ở đâu nơi góc biển chân trời?
Bùi Ngọc Thành