mãn án giang hồ ta trở lại
vườn xưa cỏ lấp cội mai gìa
và em cũng hết mùa con gái
đã buộc đời trên bến gió xa
ta về tháng chạp trời xua gió
bẻ những cành khô, bứt lá vàng
xách cuốc ra vườn ta giẫy cỏ
mấy nỗi sầu ta khó khỏa bằng
ngày tàn ráng rụng chân mây đỏ
bóng cuối năm buông mái rạ nhòa
chống cuốc ta nhìn qua bến gió
em biệt mù như tuổi xuân xa
khi em lòng hướng về quê cũ
có thấy ta về đứng cuối vườn
như trong cây còn bao nhiêu nụ
trong ta còn bao nỗi nhớ thương
trở lại tìm nhau nơi cắt rún
tình mất và ta đã chôn nhau
mùa xuân đến viếng hương thơm lựng
ta có mùa xuân chẳng có nhau
Hà Nguyên Dũng