Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Khúc Ru Cho Người Lỗi Hẹn




























Đành lỗi hẹn với một người phố núi
Với đồi thông, dốc nắng, ngõ hoa vàng
Chim lưu lạc gánh đầy lưng bão nổi
Mãi bay vòng quên hót gọi mùa sang.

Đành lỗi hẹn với sông hồ quạnh quẽ
Giấc mơ phai rờn rợn bóng trăng tà
Đêm khát bỏng nhớ sương mềm lá cỏ.
Chốn quê người hồn chai sạn phong ba.

Đành lỗi hẹn với đồi cao lộng gió,
Lũng truông sâu cây cối mọc âm thầm.
Tim hóa đá kể từ đêm tiễn biệt.
Trách làm gì – dòng nhật nguyệt vô tâm !

Đành lỗi hẹn với vuông sân trường cũ
Những trang đời mưa, nắng, bụi lem nhem.
Hoa Tí Ngọ đầu giờ chơi vẫn nở,
Còn y nguyên màu mực với tên em.

Đành lỗi hẹn với ta – Đành lỗi hẹn!
Cuộc trăm năm rơi rụng biết đâu ngờ!
Thôi cứ để chút tàn phai mộng mị
Cuốn ta vào dăm câu hát vu vơ.

Bùi Ngọc Thành
--------------------------------------------------------------------------------





















GÓC THƠ QUỲNH

Người đi xa nên đành thôi lỗi hẹn
Ray rứt lòng chạnh nhớ mãi khôn nguôi
Người ở lại có nào đâu trách cứ
Nguyện thề xưa ...ngày tháng sẽ phai phôi



Người ở lại bao giờ cũng canh cánh đợi chờ .Nhưng vì lẽ nào đấy mà người ra đi phải quên câu thề ước . Đành lỗi hẹn thì thôi vậy , nào ai trách ai đâu ....


Thôi đành thôi vậy










Chẳng trách đâu ...đành thôi ...người lỗi hẹn
Cánh chim trời xa khuất mãi ngàn xa
Đời bão nổi xin chim đừng hoài nhớ
Phố núi chập chùng , ngõ vắng vàng hoa


Một thưở nào đêm sông hồ quạnh quẽ
Giấc mơ xưa cháy bỏng bóng trăng tà
Đời vất vả người ngược xuôi tất tả
Luyến làm chi kỷ niệm cũ nhạt nhòa


Người lỗi hẹn cùng đồi cao lộng gió
cũng phải thôi tim hóa đá ...lâu rồi
Phút tiễn biệt giọt sương mềm lá cỏ
theo thời gian mơn mởn lộc đâm chồi


Đã không còn vuông sân trường xưa cũ
Thay vào đây mái ngói đỏ , vôi vàng
Góc sân chơi còn ngát hương tí ngọ
Trường mới xây cũng được mấy mùa sang




Người lỗi hẹn ... Em cũng đành lỗi hẹn
Cuộc trăm năm trôi dạt tựa sương mờ
Thì thôi vây xoay theo chiều tạo hóa
Trời nắng mưa ... ai biết trước ...đâu ngờ ! ....

Hoa Quỳnh
H&Q
=================================

Dù Chẳng Trách Ai Người Lỗi Hẹn











Người lỗi hẹn ... Em cũng đành lỗi hẹn

Như cuộc tình muôn thưở vẫn chiêm bao.

Đàn rụng tiếng rơi giữa chiều tịch lặng

Khúc ru buồn đành gửi gió mây cao.


Trời mưa nắng ... hay lòng ta mưa nắng?

Gốc phượng già ngã đổ sớm mai nay.

Men dấu ái chẳng thấm sâu lòng đất

Thôi đành theo cánh phượng rớt qua tay.


Đồi gío lộng, tung cánh diều ký ức

Tìm tuổi thơ mù mịt cuối khung trời

Mây ngũ sắc lẫn vào đêm nguyệt thực

Cũng thôi đành như hẹn ước phai phôi.


Sân trường cũ, hồn nhiên bầy chim sẻ

Rủ nhau về, bỗng chốc rủ nhau đi.

Đừng nhắc chuyện công thành hay danh toại

Nghe dế mèn rả rích suốt canh khuya.


Người lỗi hẹn ... Em cũng đành lỗi hẹn ...

Cứ thản nhiên cơn bão lửa mặt trời!

Em dù đã xa ngàn vòng quỹ đạo

Vẫn bay về ăm ắp trái tim tôi.


Đành thôi vậy! Ngoài kia hoa Tí Ngọ

Cuối giờ chơi rực rỡ nắng sân trường.

Khi trống giục vội vàng trang vở mới

Chép tên người vừa để lại dư hương.


Bùi Ngọc Thành





















Giả Vờ Thôi ...Lỗi Hẹn


Người lỗi hẹn nên em đành lỗi hẹn
Cuộn cuộc tình vào giấc ngủ chiêm bao
Bình minh sáng chim trên cành ríu rít
Lại thở dài mong trời tối vội mau !

Trời mưa nắng như lòng em mưa nắng
Thoáng dỗi hờn rồi thoáng lại thứ tha
Cố lãng quên bụi tàn tro quá khứ
Sao mãi nhìn chim chao cánh trời xa !


Đồi lộng gió tung cánh diều ký ức
Em tìm về khung trời cũ tuổi thơ
Như còn đấy lời ai vừa ước hẹn
Dáng ai cười ai bàng bạc trong mơ !


Sân trường cũ ...xưa ... hồn nhiên chim sẻ
Những tháng ngày chỉ biết học và thi
Nay tung cánh chim bay về muôn ngả
Phút chạnh lòng ...em nhớ một người đi !


Người lỗi hẹn... em cũng đành lỗi hẹn
Lỗi hẹn rồi ...xin người cứ thản nhiên
Em ngoảnh bước quay lưng từ dĩ vãng
Để mong người tìm thấy phút bình yên !


Đành thôi vậy ...người ơi ...đành thôi vậy
Phải giả vờ quên vuông nắng trường xưa
Hoa Tí Ngọ cuối giờ chơi vẫn nở
Em dặn lòng ...hoa khép nhuỵ ...giăng mưa !

Hoa Quỳnh

Vạn Dặm

Em lỗi hẹn theo năm dài tháng rộng

Nước mắt buồn lắng đọng cõi hồn hoang

Dấu lệ nhòa lồng ngực ngỡ vỡ tan

Ai thấu hiểu ngoài trời cao lồng lộng


Muốn níu giữ vô vàn bờ bến mộng

Cao nguyên xưa chìm vào cõi sương mù

Muốn tìm về ngọt lịm của lời ru

Lời của núi của sa mù gió lộng


Em bên nầy tiếng nhạc buồn hoài vọng

Điệp khúc sầu theo năm tháng nối đuôi

Lần lũi tìm những hư ảo xa xôi

Từng đánh mất giữa dòng đời xa thẳm


Hai chúng ta ôm nỗi sầu vạn dặm

Lạc mất rồi bờ bến cũ năm nao

Hẹn gặp nhau thoáng nhớ giấc chiêm bao

Ôm ước hẹn khoảng trời mây xa thẳm

M&N


0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP