Không và muôn kiếp
Anh nỡ lạnh lùng quên mất em
Cong cong trăng khuyết mảnh bên rèm
Như lưỡi dao tình đâm ngực buốt
Nhói lòng em khóc suốt canh đêm
Còn sót bài thơ anh bỏ dỡ
Những từ những vận những yêu thương
Em gom ấp ủ hong tim lạnh
Mong nhặt hương tàn chút gió sương
Người bảo khuyên em ... chớ dại khờ
Tình yêu thi sĩ chỉ trong mơ
Mải mê em thả hồn hư ảo
Mặc kệ ai cười ... nhỏ ngu ngơ
HOA QUỲNH
0 nhận xét:
Đăng nhận xét