Hoa Quỳnh muốn gói thơ. Bùi Ngọc Thành lại muốn được gói vào trong thơ. Gói để cho gọn gàng hơn, dễ cất giữ hoặc tiện mang đi. Nhưng gói lại rồi vẫn có thể...
GÓI THƠ
Em gói vần thơ lưu mãi tim Xin anh thôi chớ bận công tìm. Phù du một thoáng, tình hư ảo Là thế lạc đàn đôi cánh chim.
Em gói vần thơ lưu mãi đây Vẫn từ vẫn vận, vẫn tràn đầy Khắc khoải chi anh, đừng luyến tiếc Trả em về lại tuổi thơ ngây.
Em gói vần thơ chỉ một mình Một mình cũng đủ để thơ xinh. Kia mảnh trăng gầy nay khuyết mãi Từ đây quỳnh hé nụ nguyên trinh.
HOA QUỲNH
Thế mà Bùi Ngọc Thành
NHẶT ĐƯỢC
Em gói vần thơ sợ gió bay Lụa là trang giấy trắng trên tay Mây thoáng đầu non, mây hư ảo. Tình ngự rừng thiêng bóng tỏa đầy.
Em gói thơ vào chiếc gối bông Những ngày yêu dấu mượt như nhung Đậu xuống êm đềm trên mi mắt Đượm tiếng ru em trọn giấc nồng.
Chẳng lụy vì thơ, chẳng lụy tình Thế mà em đã ở trong anh. Trăng khuyết, trăng đầy.- Thôi cũng mặc! Chúng mình nguyên vẹn tuổi xuân xanh.
Em gói vần thơ...gói cả anh Bởi em là đóa mộng tươi xinh Trong đêm tiền kiếp anh lưu lạc Nhặt được vần thơ dưới gốc quỳnh.
Bùi Ngọc Thành
Và :
GÓI THƠ
Em gói bài thơ gói cả tình Đem vào mộng mị chút lênh đênh Cho hồn phiêu bạc không định hướng Dù cả hai ta ngập thác ghềnh
Em gói vần thơ theo gió mây Thiên thu mờ ảo đợi trăng gầy Cho thêm nồng ấm tìm nhung nhớ Dù bão dù dông tình vẫn đầy
Được gói vần thơ gói cả anh Bầu trời u ám sẽ trong lành Tô thêm màu nắng vào trong mắt Một chút hương tình của tháng năm
Em gói tình ta đượm ngát hương Đan tay ngập lối mộng thiên đường Tìm phút hẹn thề trong nhung nhớ Góp nhặt sao trời đan luyến thương
Em chẳng thể làm một vị quan tòa tốt được đâu anh
Để phân minh một lần xét xử
Bởi nỗi mong manh cứ ẩn vào câu chữ
Có dối lòng chẳng thể chữ nghiêm minh
Em chẳng thể xét xử những lỗi ấy riêng mình
Bởi những điều tưởng chừng như nhỏ bé
Như chiếc lá thu rơi rất nhẹ
Mà gói nỗi niềm vàng chín cả mùa thu
Em vị quan tòa
Và trước anh bị cáo
Câu nói bình yên...nhưng trong lòng giông bão
Em chẳng thể nào...
xét xử một tình yêu
Em chẳng như xưa nhặt chút nắng cuối chiều
Bỏ đằng sau hoàng hôn màu ngọc bích
Tiếng chuông chùa bỗng ngân trong cô tịch
Em quan tòa ngồi xử trước lương tâm
Mà thấy lòng mình chùng xuống
Lặng câm!
Hoa Nắng
Biện hộ
Yêu dấu ơi!
Anh - Một kẻ tội đồ
Xin tại ngoại để hầu tra xét xử.
Tình yêu sao cứ phiêu bồng ẩn ngữ
Trong dật dờ sương khói vốn mong manh.
Nếu mây hồng sớm biện hộ cho anh
Mùa xuân ấy má em hồng thêm nữa.
Gã trai quê vừa bước chân qua cửa
Mắt ngó lơ, tay bứt khẽ cọng ngò. (*)
Lũ chim sâu cũng bắt chước giả đò
Quên lích rích trong vườn em trái ngọt.
Trăm điều quên…Có một điều dại dột
Nên cuộc tình có một nỗi oan khiên!
Chẳng dối lòng làm một kẻ khùng điên
Che tội lỗi bằng thân tàn ma dại.
Dù áo rách, anh không hề ngần ngại
Gánh trên lưng nghiệt ngã một khung tình.
Nếu mặt trời sẽ biện hộ cho anh
Chiều ngọc bích thơm lừng hương hoa nắng
Lá thu rơi sẽ chìm trong tĩnh lặng
Theo chân em.
…Khép lại một phiên tòa.
Bùi Ngọc Thành
Lỗi tại anh
Anh nhờ mây biện hộ cho mình bằng màu hồng tha thiết
Em quan toà nên biết
lỗi do đâu...!
Đừng biện hộ bằng đôi mắt nâu
Nhìn em đắm đuối
Đừng ví mình như gió hoài rong ruổi
cuối trời xa...
Đừng đổ lỗi bởi mùa thu đi qua
Xoá dấu chân anh trở về nơi bến cũ
Đừng biện hộ bằng những đêm dài không ngủ
Với nối niềm da diết mong chờ
Đừng bao giờ đổ lỗi tại vần thơ
Làm anh say đắm
Nếu một ngày bầu trời kia không nắng
Anh lấy gì biện hộ giữa mùa ngâu?
Để Ô Thước bắc cầu
Cho một lần gặp gỡ
Lỗi tại anh để chiều thu dang dở
Em quan toà
giờ biết xử
Sao đây!