VINH! NHỤC? - Thơ Hà Nguyên Dũng
VINH ! NHỤC ?
“hùm chết để da, người chết để tiếng” !
- Cái sân đình nơi Hạng Vũ ngày xưa
- nâng cái đỉnh đi ba vòng không thấm
- nói thật mất lòng, cổ nhân đừng giận
- cái sân kia rộng lắm chỉ hơn sào
- cái đỉnh nghìn cân ắt thiên hạ thêm vào
- để xếp Ông vô hàng hữu dõng !
- Tôi sức lực nhằm chi so Thánh Gióng
- mà thân na cả một phận người
- đã đi đến vòng thứ sáu mươi
- trên cuộc đời mà Phật kêu là bể khổ
- thì cái sân đình làng Ông xem ra quá nhỏ
- và ba vòng sao sánh được sáu mươi !
- Ông hỏng cuộc Bá, Vương;
- tôi lỡ dở cuộc Người
- há chẳng phải vô mưu dù hữu dõng
- thiên hạ trước sau bên khinh bên trọng hẳn
- Ông vui khi biết được điều này :
- - tên Ông được quàng trong sử sách,
- - Vinh thay !
- Thử hỏi như tôi ai người nghĩ tới
- tôi mai một ngay khi đương sống gởi
- thì mong chi để tiếng buổi thác về !
- sáu mươi vòng đời xác mỏi,
- hồn ê đời sắp sụm không làm nên trò trống
- cuộc Bá, cuộc Người của Ông, tôi đều hỏng
- nghĩ cho cùng chẳng tại vô mưu đâu !
- Nói, không phải là nói an ủi nhau !
(niềm đau không kéo da non ta nằm buồn lả ngày tròn sáu mươi) ! 10.10.2006
HÀ NGUYÊN DŨNGNGUỒN : NEWVIETART.COM
0 nhận xét:
Đăng nhận xét