Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Thơ Cao Thoại Châu
















KHÔNG VONG BẢN
LẶNG NGHE SẦU CỐ XỨ
 

Không lưu vong vẫn nghe sầu cố xứ
Lòng ta ngan ngát nhớ quê nhà
Như nước nhớ sông như cành nhớ gió
Lá bay rồi tan tác cõi chiều xa

Ta sống đó như người mất gốc
Bộ rễ sâu cho lá đâm chồi
Lá tặng cho đời dăm bóng mát
Chiếc tàn hoa tuyết mặc tình rơi

Ta muốn vui nuôi dưỡng môi cười
Nghe ai hát những ngày nắng ấm
Đã qua chưa ngày đông giá lạnh
Bồng bềnh như thế tảng băng trôi

Không đi xa mà sầu cố xứ
Hồn lang thang vong bản biết đâu chừng
Đấy là hương đấy là da thịt
Là vỗ về êm ái một hàng thông

Không quay lưng mà như mãi mãi
Đất quê hương nghe lạnh đất quê người
Giấc mơ xa còn nghe róc rách
Con nước nào vượt thác xuống miền xuôi

Một lũ bèo đi qua im lặng
Dăm cành hoa mảnh gỗ mới xa nguồn
Không trăng sao tối như đêm trừ tịch
Lửa sơn tràng le lói giữa trời đêm

Cảm xúc ấy chất đầy ký ức
Vượt qua nhiều giới hạn một niềm đau
Vượt tất cả vượt qua tất cả
Cũng không đếm thử được bao nhiêu

Mọi thứ chung quanh thành cố quận
Thành không quê quán tự khi nào
Trong cơn mơ im lìm tiếng biển
Im lìm chết lặng dưới trời sao

0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP