Cuối năm ngồi nhậu
Trời đã lạnh, cắc cớ gì không nhậu?
Mây đỉnh trời nhúng xuống đáy truông sâu,
Hoa chín đỏ bên suối rừng tê tái.
Các cớ chi không ngất ngưởng bên cầu?
Ngày sẽ hết, năm sẽ cùng, tháng tận.
Ai có thể dưới mộ phần an nghỉ
Khi em còn nhơn nhởn bóng ma trơi?
Dăm đứa bạn ngồi xoay quanh kỷ niệm
Nhắc một thời, thương nhớ lại mênh mông.
Chùm hoa dại loãng tan cùng khói thuốc
Cắc cớ gì tình yêu ấy hư không?
Đâu phải cúng tất niên ? Buồn ? Uống rượu!
Đâu phải lòng chua xót cuộc ly bôi!
Cơn lũ đã xua ta vào biển rộng
Cắc cớ gì cơn mộng ấy trùng khơi?
Trời độ lượng, mà ta - thằng ích kỷ.
Nhậu lên bờ, xuống ruộng bởi … không em!
Từ sáng sớm đến trưa hồng chưa đã!
Và bây giờ … sương khói buổi chiều lên.
Bùi Ngọc Thành
2 nhận xét:
Bài thơ khiến chép miệng ! Khen thơ và thèm rượu.
Dù sao chén ấy cũng là chén-quê-nhà.
Mừng bạn cuối năm...
Cám ơn anh Hoàng Lộc đã ghé thăm nhà.
Đăng nhận xét