Điều răn thứ nhất
Ta không làm thi sỹ
Trên sương khói cuộc tình
Tim ta không tĩnh lặng
Ru bóng người lênh đênh
Tim học làm thi sỹ
Gieo từng tiếng âm thầm
Đời dạy làm thi sỹ
Ôm tình mãi hoài mong
Em đánh rơi câu chữ
Vào giữa cõi tịnh không
Trong câu kinh cát bụi
Ý thơ bay mịt mùng
Ta không làm thi sỹ
Trên thập giá đời mình
Đời đưa ta lên núi
Chờ nhân loại hồi sinh
BÙI NGỌC THÀNH
0 nhận xét:
Đăng nhận xét