Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Ngậm ngải...tìm yêu

Hoa Nắng có một đoạn thơ tiếp bài Gặp nhau


Gặp nhau rồi sao nỡ anh lặng im
Để ta tìm nhau cõi trần gian hoang hoải
Để ta tìm nhau bước chân mình lạc mãi
Như ngọn gió hoang chẳng biết trú phương nào

Gặp nhau rồi mà cớ làm sao?
Anh im lặng để em về đơn lẻ
Chiếc lá rơi rớt bên đường rất nhẹ
Nửa muốn níu người, nửa lại muốn quay đi
Đã bao mùa em như cánh thiên di
Hoài lang thang tìm miền anh tránh bão

Gặp nhau rồi sẽ chẳng còn hư ảo
Khép cánh thiên thần em về giữa yêu thương
Anh quay lưng bỏ lại những con đường...


Bùi Ngọc Thành giải thích

Ngậm ngải ...tìm yêu

Gặp nhau rồi, anh giả bộ lặng im

Như viên sỏi vo tròn thêm nỗi nhớ.

Sợ lăn đi hành tinh kia sẽ vỡ,

Nắng hanh hao rạn nứt khóe môi cười.


Mùa xuân em trẩy lộc biếc xanh tươi

Anh giấu chút thu vàng trên phiến lá.

Gió thu ơi, đừng làm cây nghiêng ngả

Để lá rơi còn biết cội, biết nguồn.


Gặp nhau rồi…anh còn biết gì hơn

Ngoài thinh lặng để trăng sao lấp lánh

Để tình yêu sẽ lên ngôi thần thánh

Trái tim người là cung điện nguy nga.


Gặp nhau rồi … nên hiểu rõ chia xa

(Dù vẫn biết mình trốn – tìm, cút bắt!)

Anh hiểu rõ thế nào là được – mất,

Nên ngậm lời để ngậm ngải …tìm yêu!


Bùi Ngọc Thành

*
Em trốn tìm như ngày xưa cút bắt
Để anh tìm giáp mặt một vòng tay
Tà áo em vương lại nhánh cỏ may
Lưng chừng đồi gió thì thầm ca hát

Em trốn tìm trong ngàn hoa bát ngát
Khép cửa lòng chờ đợi một nguời xa
Rồi một ngày bàn chân ấy đi qua
Đem yêu thương rắc vàng trên sắc lá

Phút gặp nhau chẳng còn là người lạ
Dường như quen từ ngàn kiếp trong đời
Ngỡ ngàng anh chẳng thể thốt lên lời
Ánh mắt trao thay bao lời muốn nói

Thẹn thùng em ... gió thì thầm muốn hỏi
Gặp nhau rồi ... ngậm ngải nữa làm chi!

HN

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Nợ

Nợ

Nợ chi nợ cả vần thơ
Kíêp tằm trả đến bao giờ cho xong
Dã Tràng ngày tháng long đong
Cũng là nhặt nỗi ước mong suốt đời

Thu qua mà lá vẫn rơi
Thiên di mỏi cánh cuối trời về đâu?
Ngẩng lên đã bạc mái đầu
Nhân tình thế thái bạc màu yêu thương

Ta về hứng lại giọt sương
Ủ men nắng ấm vô thường trong nhau

HN

CHO TÔI NHẬN LẠI

Đến em còn nợ vần thơ,
Trách chi con chữ bụi bờ lang thang!
Con tằm trả hết hàm oan,
Xây xong cõi mộng, dã tràng thong dong.

Thiên di trả nợ trời không
Cọng rơm trả nợ cánh đồng lúa xanh.
Đêm thâu trả nợ bình minh
Thế gian trả nợ ân tình trước sau.

Hạt sương em nợ bấy lâu
Cho tôi nhận lại một màu nguyên sơ.

Nếu em còn nợ vần thơ,
Trách chi tôi ... vẫn bơ vơ một đời?

Bùi Ngọc Thành


Anh hờn chi nữa anh ơi!
Nhớ không hôm ấy ... còn lời nợ em
HOA NẮNG

Thôi đừng buồn nữa thơ ơi!
Để nghe rưng rức cuối trời giăng mưa
Tạ từ thu đã tiễn đưa
Nợ nhau một thuở ngày xưa... dại khờ

Kiếp này ta nợ vần thơ
Để nghe trong gió bây giờ nợ nhau
HOA NẮNG

Chẳng hờn, mưa vẫn mưa mau
Chẳng đòi, tóc vẫn điểm màu khói sương!
Chỉ vì một ý thơ vương,
Nợ tôi...,em nợ ...
Bình thường vậy thôi!
Lẽ đâu là nợ
...khó đòi?

Bùi Ngọc Thành

(Phải rinh món nợ này từ GĐAT Cần Thơ, kẻo quên mất!)

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Trốn - Tìm tình yêu

Trốn tìm – Tình Yêu

Em trốn tìm trong hạt nắng lung linh
Mặc anh tìm bao tháng ngày chẳng thấy
Tình yêu mà... đôi khi là như vậy
Cứ trốn hoài... để tìm mãi không ra


Em trốn mình trong hương sắc cỏ hoa
Nhỏ nhoi lắm anh nào đâu có biết
Sao anh không tìm trong câu thơ em viết?
Để chúng mình lạc mãi giữa giữa nhân gian


Em trốn mình trong triệu giọt sương tan
Giữa bình minh ủ nắng vàng tha thiết
Chưa tìm ra nhau, nhưng một điều em biết
Anh vẫn đợi mà... em! với một vòng tay


Em trốn mình trong ánh mắt đắm say
Bất chợt em! bỗng thấy mình bé nhỏ
Anh tìm ra em giữa bạt ngàn hoa cỏ
Mà ngát hương - em một đóa xuân thì


Tìm ra nhau chúng mình... hãy yêu đi!
Tình yêu kia chẳng bao giờ có tuổi
Em tạ từ bao tháng ngày rong ruổi
Anh bỏ sau lưng vết bụi những con đường


Tìm ra nhau... anh hãy nói lời thương!
HOA NẮNG
(GĐAT Cần Thơ)

Gặp Nhau

Đừng trốn anh trong hạt nắng lung linh
Bên kia núi mặt trời rồi sẽ tắt
Trong tình yêu…có đôi khi gặp mặt
Hỏi vì sao hai đứa… chẳng tương phùng?


Em trốn anh trong êm dịu cỏ nhung
Nên mắt biếc và môi ngoan,hiền thục.
Câu thơ em cứu hồn anh, địa ngục
Để nhân gian thêm một kẻ si cuồng!


Anh tìm em trong triệu giọt sương buông
Em đậu xuống trên tay anh, phiến lá.
Đường tình duyên giờ đây mang dấu lạ
Sợi chỉ hồng … sẽ cột chặt đời nhau!


Em trốn mình trong đôi cánh hải âu
Nên bé nhỏ giữa tình anh biển rộng.
Bỗng nhiên em hóa thân vào xứ mộng
Đem xuân thì về rải khắp nhân gian.


Tìm ra nhau trong một cõi hồng hoang.
Hương dấu ái không ủ men trái cấm
Anh nhìn em, vẫn ngọt ngào say đắm
Như trước khi chơi cút bắt, trốn tìm.


Tìm ra nhau anh giả bộ ... lặng im?

Bùi Ngọc Thành

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP