Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Nợ

Nợ

Nợ chi nợ cả vần thơ
Kíêp tằm trả đến bao giờ cho xong
Dã Tràng ngày tháng long đong
Cũng là nhặt nỗi ước mong suốt đời

Thu qua mà lá vẫn rơi
Thiên di mỏi cánh cuối trời về đâu?
Ngẩng lên đã bạc mái đầu
Nhân tình thế thái bạc màu yêu thương

Ta về hứng lại giọt sương
Ủ men nắng ấm vô thường trong nhau

HN

CHO TÔI NHẬN LẠI

Đến em còn nợ vần thơ,
Trách chi con chữ bụi bờ lang thang!
Con tằm trả hết hàm oan,
Xây xong cõi mộng, dã tràng thong dong.

Thiên di trả nợ trời không
Cọng rơm trả nợ cánh đồng lúa xanh.
Đêm thâu trả nợ bình minh
Thế gian trả nợ ân tình trước sau.

Hạt sương em nợ bấy lâu
Cho tôi nhận lại một màu nguyên sơ.

Nếu em còn nợ vần thơ,
Trách chi tôi ... vẫn bơ vơ một đời?

Bùi Ngọc Thành


Anh hờn chi nữa anh ơi!
Nhớ không hôm ấy ... còn lời nợ em
HOA NẮNG

Thôi đừng buồn nữa thơ ơi!
Để nghe rưng rức cuối trời giăng mưa
Tạ từ thu đã tiễn đưa
Nợ nhau một thuở ngày xưa... dại khờ

Kiếp này ta nợ vần thơ
Để nghe trong gió bây giờ nợ nhau
HOA NẮNG

Chẳng hờn, mưa vẫn mưa mau
Chẳng đòi, tóc vẫn điểm màu khói sương!
Chỉ vì một ý thơ vương,
Nợ tôi...,em nợ ...
Bình thường vậy thôi!
Lẽ đâu là nợ
...khó đòi?

Bùi Ngọc Thành

(Phải rinh món nợ này từ GĐAT Cần Thơ, kẻo quên mất!)

0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP