Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Buồn Kỷ Hà - Thơ Trụ Vũ








Giọt nước
ngàn năm
lóng lánh buồn
Nổi tròn
trên một lá sen vuông
Làm sao giải nghĩa
tròn vuông được
Giọt nước ngàn năm
lóng lánh buồn



Trụ Vũ

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Gặp Người Vớt Lá Trên Sông


Lần đầu tiên được gặp mặt nhà thơ Cao Thoại Châu trên thành phố Pleiku, nơi anh đã có thời gian dạy học tại  trường nữ trung học Pleime. Hình chụp tại nhà một cô học trò cũ của anh vào buổi chiều mưa.

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Vớt Lá Trên Sông - Cao Thoại Châu


Xin trân trọng giới thiệu tác phẩm 
Vớt Lá Trên Sông (tạp bút) của nhà thơ Cao Thoại Châu 
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 2010.

"...Anh đang bước đi đấy trong cuộc đời, cả về phía trước lẫn về sau, bằng cái nhìn riêng của anh, tiếng nói riêng của anh, có lúc hào sảng nhưng cũng có lúc tê tái. Nhưng không hề chi, bởi cuộc đời vốn như vậy...."
(Trích lời giới thiệu của Nguyễn Phú Yên - Trang 9 - VLTS - CTC)

Cám ơn anh Cao Thoại Châu đã gửi sách tặng.
Bùi Ngọc Thành 
 

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Chén Rượu Vô Thường - Đinh Lang

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

NGÀY HÁT KHÚC TÌNH THUA - HOÀNG LỘC















cả đời ta vì một khúc tình thua
mà vác kiếm dạo quanh trời gái đẹp


mỗi quốc sắc chỉ một lần được chết
đã đâu yên – kìa năm bảy nấm mồ
cái thời ta cầu bại phải ngao du
bài ca cũ dễ chi đành tuyệt tích ?


cái thời mỗi tên hoa lần hồi ta xoá sạch
những môi thơm bặm kín nỗi u tình
những kỳ nữ xuôi tay còn trợn mắt
vu oan ta chỉ để nhẹ hồn mình


cái thời mỗi khi ta buồn dừng vó ngựa
là một quan tài lê lết qua sông
kiếm báu cứ lần chồm lên miệng vỏ
là bên kia trời lật xác thiên hương


thời tóc xanh bay rừng lòng ngạo mạn
đất thẳm trời dày trong tay hảo hán
tiếng cười gằn quên khấy chút khoan dung
đầu tình bay mà lưỡi kiếm còn rung


cái thời dưới khuya sương đau lòng bất bại
giặt áo phơi trăng hát lời độc cô
tiếng hát nổi chìm truyền ra miệng thế
mỗi khen chê đủ dằn mặt giang hồ


"...thèm nhát kiếm lia ngang trời kiêu bạc
trần gian ơi, tri kỷ dễ còn ai ?
ráng huề giùm ta ví không thắng được
cho ta riêng ngậm thử chút tinh hoài... "


em thuở ấy hẳn chưa từng biết mộng
trò cung tên chỉ quanh quẩn hiên rào
đâu tưởng nổi có lần em bắn trúng
con chim về từ cõi biển xanh dâu


đâu tưởng nổi lòng chưa khuây gió sóng
tóc đôi màu còn ướt ngọn sương mưa
lại có thể ta bàng hoàng chết lặng
mũi tên buông sau một nhát gươm đùa


đâu tưởng nổi ngày ta thèm qui ẩn
lại bất ngờ được hát khúc tình thua …




HL
http://nguyenmienthao.blogspot.com/2010/10/ca-oi-ta-vi-mot-khuc-tinh-thua-ma-vac.html 

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Thư gửi những linh hồn đau khổ


Chiếc xe khách gặp nạn đang được vớt lên, Ảnh VietNamNet


Hỡi linh hồn khổ đau của những người đã chết trên chuyến xe bất hạnh.
Nước lũ đã rút đi một chút trên dòng sông Lam, nhưng cơn lũ của đau thương đang dâng ngập trên xứ sở này. Bao nhiêu niềm vui mà chúng tôi dành dụm trong những ngày Đại lễ 1000 năm Thăng Long giờ như tan biến tất cả. Kể từ khi nghe tin chiếc xe khách bị dòng lũ cuốn xuống sông Lam, hàng triệu người Việt Nam đã hướng về dòng sông ấy. Có biết bao người không cầm được nước mắt. Trong dòng nước lạnh và chảy xiết kia, những người đàn ông, đàn bà, những cô gái và những đứa trẻ bất hạnh đang ở đâu. Tất cả những người Việt Nam có lương tâm đều thấy mình có lỗi. Hỡi các linh hồn đau khổ, xin hãy tha tội cho những người đang sống.
Những con người ấy đang trên đường trở về ngôi nhà của mình. Nhưng họ đã không về được nhà mình nữa. Trong những ngày này và mãi mãi về sau trên dòng sông ấy, đêm đêm trong mưa gió buồn bã, chúng tôi còn nghe lời kêu cứu của các linh hồn. Có những người trong chúng tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi nghĩ rằng trong một ngày nào đó phải đi qua khúc sông ấy và chúng tôi không chịu được nỗi buồn đau và ân hận. C
húng tôi sẽ không bao giờ trả lời được câu hỏi của các linh hồn: "Các người hãy trả lời đi, vì sao chúng tôi phải chết như thế? Vì sao các người không chặn được chiếc xe ấy lại? Vì sao người lái xe cứ lao thẳng chiếc xe đưa chúng tôi vào cái chết?"
Nước sông Lam có bao giờ buốt lạnh như những ngày này không? Gió đôi bờ sông Lam có bao giờ gào thét bi thương như những ngày này không? Trong tâm trí đau buồn của biết bao người đang sống, những đứa trẻ vẫn lang thang dọc đôi bờ sông tìm mẹ. Chúng không bao giờ lớn lên được nữa. Chúng bỏ lại những đồ chơi rẻ tiền mà ông bà, cha mẹ, chú bác đã dành dụm mua tặng chúng trong mùa Trung thu vừa qua.
Những người đàn ông, đàn bà chết oan uổng vẫn ngơ ngác với câu hỏi "Vì sao chúng tôi phải chết?". Họ lang thang dọc hai bờ sông Lam. Họ mãi mãi không bao giờ về tới nhà mình. Và những người sống chúng ta mãi mãi không bao giờ được tha thứ.

Trong những ngày này, chúng ta lại nghe tin những hành khách trên một chuyến bay của Vietnam Airline đi Pháp bị thương. Rất nhiều người đặt câu hỏi: vì sao chuyến bay đó không quay lại Việt Nam hay tìm cách hạ cánh xuống một sân bay nào đó để cứu chữa những hành khách bị thương và để trấn an tinh thần họ hay để kiểm tra lại những gì cần thiết cho chặng bay tiếp theo rất dài?
Cũng như những người làm nhiệm vụ trên tuyến đường có chuyến xe khách bất hạnh đi qua và cả người lái xe nữa sao không dừng lại? Sao người ta lại có thể để một chuyến xe chở hàng chục mạng người đi vào nơi mà cái chết đang rình rập họ?
Chúng ta đang thờ ơ với mạng sống con người. Chúng ta đang nghĩ đến lợi ích vật chất hơn mạng sống của những hành khách trên chuyến xe kia và trên chuyến bay kia. Chúng ta đang đầu độc những dòng sông, đang đầu độc những nguồn nước, đang đầu độc thực phẩm...Bởi thế chúng ta có những làng ung thư. Tất cả những gì chúng ta đang làm giống như những trò độc ác của ma quỷ là vì những đồng tiền. Chúng ta còn bao nhiêu phần trăm nhân tính trong trái tim mình?
Cho dù chúng ta đã làm lễ cầu siêu bên bờ sông Lam, những tôi biết linh hồn của những người chết oan uổng vẫn không thể ra đi. Họ vẫn đứng trong gió và nước lạnh bên bờ sông nhìn chúng ta và hỏi: " Vì sao chúng tôi phải chết như thế này?" Những linh hồn chỉ thực sự siêu thoát khi hàng ngày trong từng hành động, những người còn sống phải làm với lương tâm và tình thương yêu con người thực sự. Nếu chúng ta thực sự thương yêu đồng loại mình, chúng ta sẽ luôn luôn dõi theo họ và bảo vệ họ. Nhưng chúng ta đã bỏ mặc họ.
Chúng ta xây đủ loại công trình để kinh doanh lấy tiền và lấy thành tích, nhưng chúng có bao giờ tỉnh giấc trong đêm nghĩ đến những công trình cho những đứa trẻ và những người già chưa? Một rạp chiếu phim giành cho trẻ con được xây lên nhưng chúng ta chẳng nghĩ được phải làm gì cho những đứa trẻ trong cái rạp chiếu phim ấy.
Chúng ta bày ra các loại trường không phải để làm ra những thế giới kỳ diệu cho những đứa trẻ mà để "ra giá cao" đối với cha mẹ chúng. Chúng ta lợi dụng những đứa trẻ một cách gián tiếp để kiếm tiền. Chúng ta thờ ơ với những hệ thống dây điện để dòng điện giết chết những đứa trẻ. Chúng ta để cả những máy ATM hở điện như những cái bẫy của thần chết đợi con người. Chúng ta không thể biện minh cho trái tim vô cảm, lối sống ích kỷ và ác độc của chúng ta. Chúng ta thực sự chưa vì con người.
Những ngày này nơi tôi đang ở mùa thu thật đẹp. Nhưng mùa thu ấy đã chết khi chiếc xe chìm xuống dòng sông buốt lạnh và vang lên lời kêu cứu thảm thiết của những con người bất hạnh. Có bao nhiêu người trong đêm nay nghe được tiếng kêu đau khổ ấy?
Hỡi những linh hồn khổ đau,
Chúng tôi cầu xin sự tha thứ. Nhưng xin đừng tha thứ cho chúng tôi. Hãy để trái tim chúng tôi phải đau đớn. Hãy để tiếng kêu thảm thiết trong nước xiết đêm đêm dội vào những căn nhà của chúng tôi. Hãy trở về đêm đêm và đứng trước cửa nhà chúng tôi và đặt vào những ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của chúng tôi câu hỏi về tình yêu thương và trách nhiệm với con người. Hãy làm cho chúng tôi không được ngủ ngon bởi sự vô cảm và vô trách nhiệm.
Mọi tai nạn có thể xẩy ra trên mặt đất này, nhưng nếu chúng ta đã thực sự vì con người thì dù có chuyện gì bất hạnh xẩy ra với con người, chúng ta vẫn còn một chốn nhỏ trong trái tim mình để tự an ủi rằng: chúng ta đã làm hết trách nhiệm và với tình yêu thương chân thành dành cho con người.
Hỡi những linh hồn đau khổ,
Chúng tôi, những người có lương tâm đang sống xin cúi đầu nhận tội.

Trích bài viết:

 Vinashin không thể đắm và thư gửi những linh hồn đau khổ

 Nguồn:
 

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Trục Vớt













 (Ảnh Thu Huyền-Tầm Nhìn)




Trục vớt nắng mùa thu
Giữa vùng mây áp thấp
Trên mái nhà úng ngập
Nỗi buồn dâng mênh mông


Chìm dưới đáy dòng sông
Có cánh rừng đã mất
Có tiếng hò khoan nhặt
Đêm tình tự ca dao


Còn đó một vì sao
Trong mắt em vô vọng
Trú thân vào hang động
Soi một thưở hồng hoang


Trục vớt một ngày sang
Trong bấp bênh chìm nổi
Bàn tay nào níu vội
Đóa mây trời hư không.


Bùi Ngọc Thành 

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Bay Lên Theo Bóng Mẹ


















Mồ hôi muối đầm đìa lưng áo mẹ
Vai gánh gồng đâu quản ngại nắng mưa.
Ngày khai giảng cõng con vào lớp học
Phận tật nguyền không lẽ để thiệt thua !


Chăm con học, mẹ thức chăm con ngủ,
Bóng trên tường sớm điểm tóc sương pha
Khơi nét chữ cho con nguồn hy vọng
Mắt mẹ vui sao thoáng chốc lệ nhoà !


Con chập chững bước thầm theo năm tháng
Bóng liêu xiêu bên vóc mẹ hao gầy.
Con vấp ngã, mẹ dỗ dành, an ủi.
Nhựa sống đời tuôn nồng ấm đôi tay.


Con đâu biết một chiều nghiêng nắng xế,
Bóng mẹ chìm vào bóng núi xa xăm.
Chim thảng thốt kêu hoài bên tổ cũ.
Cọng rơm khô hoang lạnh chỗ mẹ nằm.


Qua giông bão, mảnh đời con trôi dạt
Được vững vàng nhờ bóng mẹ chở che.
Thân côi cút như cái cò lặn lội.
Vẫn bay lên theo bóng mẹ từ bi.





Bùi Ngọc Thành

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Trái Tim Đàn Ông - Tập truyện Đàm Lan

Trái Tim Đàn Ông gồm 14 truyện ngắn của Đàm Lan, nhà xuất bản Thanh Niên  2010.


Cám ơn Đàm Lan đã gửi tặng và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Tống Biệt Hành - Thơ Tuệ Sỹ

Tống Biệt Hành - Tuệ Sỹ

Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi mây trắng đọng phương nào
Đò ngang neo bến đầy sương sớm
Cạn hết ân tình, nước lạnh sao? 

* * *
Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi 

* * *
Cho hết đêm hè trông bóng ma
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà
Trời không ngưng gió chờ sương đọng
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa 

* * *
Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa,
Trên phím dương cầm, hay máu xanh.
- - - * * * - - -

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA
(Thúy Vinh - Ngọc Nga)

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Thơ Hoàng Lộc - Khi Coi Bóng Đá









đội bóng lớn có lần thua con nít
như ta đây rốt cuộc cũng thua người
em, trái bóng tưởng lăn hoài phía trước
để không ngờ, lắm lúc cũng văng lui ?

ta có bóng, ngần ngừ không dám đá
bởi thương em đôi bận khóc xa lìa
cứ ôm bóng ngồi hoài trên sân cỏ
luật lệ nào cũng phải đuổi ta thôi

ta với bóng, ta với tình - lớ ngớ
được hay thua là số phận đùa chơi ?
dấu chấm trắng thường giết nhiều danh thủ
như ta đây, đá phạt, cứ lên trời...






6-2010
Hoàng Lộc

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Thơ Cao Thoại Châu
















KHÔNG VONG BẢN
LẶNG NGHE SẦU CỐ XỨ
 

Không lưu vong vẫn nghe sầu cố xứ
Lòng ta ngan ngát nhớ quê nhà
Như nước nhớ sông như cành nhớ gió
Lá bay rồi tan tác cõi chiều xa

Ta sống đó như người mất gốc
Bộ rễ sâu cho lá đâm chồi
Lá tặng cho đời dăm bóng mát
Chiếc tàn hoa tuyết mặc tình rơi

Ta muốn vui nuôi dưỡng môi cười
Nghe ai hát những ngày nắng ấm
Đã qua chưa ngày đông giá lạnh
Bồng bềnh như thế tảng băng trôi

Không đi xa mà sầu cố xứ
Hồn lang thang vong bản biết đâu chừng
Đấy là hương đấy là da thịt
Là vỗ về êm ái một hàng thông

Không quay lưng mà như mãi mãi
Đất quê hương nghe lạnh đất quê người
Giấc mơ xa còn nghe róc rách
Con nước nào vượt thác xuống miền xuôi

Một lũ bèo đi qua im lặng
Dăm cành hoa mảnh gỗ mới xa nguồn
Không trăng sao tối như đêm trừ tịch
Lửa sơn tràng le lói giữa trời đêm

Cảm xúc ấy chất đầy ký ức
Vượt qua nhiều giới hạn một niềm đau
Vượt tất cả vượt qua tất cả
Cũng không đếm thử được bao nhiêu

Mọi thứ chung quanh thành cố quận
Thành không quê quán tự khi nào
Trong cơn mơ im lìm tiếng biển
Im lìm chết lặng dưới trời sao

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Tango To Evora



Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Ngõ Mưa


















Mưa rất nhẹ cũng xiêu đình đổ quán!
Tình chưa vương tim bén lửa ngông cuồng.
Em ngồi đó, mỹ nhân thiên cổ lụy.
Ta u buồn lẳng lặng ngón tay buông?

Chiều đã muộn, lanh canh ly rượu nhạt
Cụng vào ta, say khướt một linh hồn.
Yêu chưa đến, trợt chân tình vấp ngã
Mới hay đời chằng chịt ngõ mưa trơn!


Bùi Ngọc Thành

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

VĨnh Biệt Nhà Thơ Hoàng Cầm

 
 Nhà thơ Hoàng Cầm (1922- 2010)

Hoàng Cầm tên thật là Bùi Tằng Việt, sinh ngày 22 tháng 2 năm 1922, tại Phúc Tằng, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang; quê gốc xã Song Hồ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh. Tên của ông ghép từ 2 địa danh quê hương là Phúc Tằng và Việt Yên.
Năm 1940, ông đỗ tú tài toàn phần và bước vào nghề văn, và lấy bút danh là tên một vị thuốc quý: Hoàng Cầm.
Ông nổi tiếng với nhiều tác phẩm thơ và kịch thơ như Hận Nam Quan, Kiều Loan; các bài thơ Lá diêu bông, Bên kia sông Đuống...
Năm 2007, ông được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật.
Chủ Nhật vừa rồi (2/5/2010) bệnh ông trở nặng, được gia đình đưa vào cấp cứu tại bệnh viện Hữu Nghị (Hà Nội). Nhưng do tuổi cao sức yếu, vào lúc 9h12’ sáng nay (6/5/2010), ông đã trút hơi thở cuối cùng để đi vào cõi vĩnh hằng, hưởng thọ 89 tuổi. 
(Theo VIệt Khôi - Nguồn: http://vietnamnet.vn/vanhoa/201005/Vinh-biet-nha-tho-Hoang-Cam-oanh-vang-Kinh-Bac-908240/)  

Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

Cây Muối - Thơ Nguyên Thoại




Che mưa che nắng bao ngày
Oằn thân trĩu nhánh hao gầy tháng năm

Ba đi vào cõi xa xăm
Gởi cây ở lại cho trăm năm gần

Thay mùa lá rụng đầy sân
Tuổi thơ dành dụm chỉ ngần ấy thôi

Bao lần mặn chát đầu môi
Bấy lần con gọi tiếng ơi… nghẹn ngào !

11/04/2010
Nguyên Thoại

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Xa nhau thêm mùa nữa













Thêm một cành phượng nở
Tiếng ve rụng đầy sân
Xa nhau thêm mùa nữa
Đường xa mù dấu chân

Từ em cơn mưa hạ
Gieo những hạt tinh tuyền
Ngủ ngoan trên phiến lá
Xanh vòm hoa tóc tiên.

Đóa mây trời lưu lạc
Vấn vương màu áo em
Bản tình ca du mục
Mịt mùng sương khói lên.

Xa nhau thêm mùa nữa
Hàng phượng vỹ rưng rưng.
Yêu em thêm mùa nữa
Tiếng ve chiều bâng khuâng.


Bùi Ngọc Thành

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Hạt Nắng Tháng Tư



Nhớ em trùng điệp mùa hương
Hàng bông sứ trắng, ngát vườn trắng hoa

Thương em mây lặng ngàn xa
Chênh vênh núi thẫm buồn qua ráng chiều

Nhớ em về phố tịch liêu
Những con đường cũng ít nhiều bâng khuâng.

Thương em giữa cõi phù vân
Nhớ em để lại trầm luân kiếp người.

Em mang hạt nắng về trời
Trong cơn mưa lũ ta ngồi gọi tên.




Bùi Ngọc Thành

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

Tháng Ba Vàng Nắng


















Nắng tháng ba vàng thêm bờ tóc nhuộm
Những cung đường loang lổ dấu chân chim
Con suối cạn đau lòng mây trắng lắm!
Áo nâu sồng treo vạt lá nghiêng nghiêng.

Nắng tháng ba vắt trên cành hoa phượng
Khúc chia lìa không kịp cánh tay đưa.
Nên chớp mắt, cuộc tình cơn mộng ảo
Em lên đồi, tắm gội nắng mùa xưa.

Nắng tháng ba, môi em hồng mấy thưở.
Buổi trưa về, chiều gió lộng xôn xao?
Thôi sớm muộn mảnh tình kia cũng vỡ.
Tôi lại về đối ẩm với trăng sao.

Nắng tháng ba cánh rừng tôi bén lửa
Đêm mịt mùng khơi dậy chút tàn tro.
Rồi em lại về bên tôi lần nữa,
Thêm một lần day dứt trái tim khô.

Nắng tháng ba, tiễn mùa xuân héo muộn
Tóc xanh phai, thương nhớ cũng hoe vàng.
Sông núi nhuộm tình tôi màu tiễn biệt
Nên một đời mây trắng vẫn đi hoang. 


Bùi Ngọc Thành

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

Tác giả Màu tím hoa sim đã ra đi…

 
Tác giả Màu tím hoa sim đã ra đi…

 Nhà thơ Hữu Loan và vợ – bà Phạm Thị Nhu năm 2009. Ảnh: Hồ Trần


Xin thắp một nén hương thiêng vĩnh biệt linh hồn người thi sĩ đáng kính.



Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Tiếng Hát Học Trò

Đọc bài báo và xem xong videoclip thật bàng hoàng, hụt hẫng để rồi tự trấn an: Đây chỉ là một hiện tượng xấu không thể làm hoen ố màu áo trắng muôn đời. Nhưng vẫn còn đây cảm giác mình vừa bị tước đoạt, bị phản bội ...! Chợt hỏi:
Có còn không?

TIẾNG HÁT HỌC TRÒ  
Nhạc Nguyễn Hiền - Trình bày: Ái Vân

     Get this widget |     Track details  |         eSnips Social DNA   
Chi tiết bài báo và videoclip:

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Như mây

















Đành rằng  mây vẫn mây trôi!
Bỗng dưng tôi gọi tên người…
Bỗng dưng 
...mây từ chín bậc thinh không làm mưa thơm giữa trưa nồng tháng giêng.
Đành rằng mây vẫn hay quên nên tôi ngủ mộng trên triền núi cao.
Đành rằng tôi đã hư hao
Xin mây vẫn cứ hôm nào … như mây!

Bùi Ngọc Thành

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Trò Chuyện - Thơ Bùi Giáng


Ngồi đây nói chuyện
Lúc trời cao thổi gió xuống xanh nguồn
Em thốt lời bằng miệng
Và bằng môi hơi thở tự đâu tuôn

Em sẽ thành con kiến

Tôi thành con chuồn chuồn
Lời sẽ câm trên miệng
Nhưng nơi nào còn hơi thở luôn luôn

Những hòn sỏi lăn đi rất chậm

Chuồn chuồn bay không biết tới nơi nào
Con kiến bé có bao giờ lận đận
Lúc đi về trong cổ lục chiêm bao

Em sẽ bỏ lại đằng sau em bỏ

Những nỗi đời về ở giữa nhân gian
Ta sẽ tạo lại mối tình sâu bọ
Về hư vô vĩnh viễn bóng buông màn

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Xanh Ngọn Xuân Xưa

 

Môi em ngậm đóa mai rừng
Nắng lung linh,
nắng tưng bừng nẻo cao.
Em gùi lộc biếc chiêm bao
Lên non gửi gió lời chào mùa xuân.
Tuổi đời là những dấu chân
Chênh vênh giữa chốn hồng trần đẩy đưa.
Em về xanh ngọn xuân xưa
Câu ca dao ngát trăng mùa nguyên tiêu.


Bùi Ngọc Thành

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

CHÚC MỪNG NĂM MỚI - CANH DẦN 2010


     Get this widget |     Track details  |         eSnips Social DNA   

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP