Thơ Uyên Hà
BONG BÓNG BAY
Tôi hồi nhỏ vẫn hằng mơ màu sắc
Hút bọt xà phòng thổi bóng bay cao
Nhìn vào bóng thấy mình như rực rỡ
Nắng buổi chiều và quả bóng vờn nhau
Bóng mang cả ước vọng tôi vào đó
Theo gió trời lơ lửng lướt từng đôi
Tôi theo bóng suốt những chiều nắng tốt
Lòng tưởng đâu giữ bóng được muôn đời
Nhưng tay nhỏ, những ngón buồn thô bạo
Biết làm sao giữ bóng được cho mình
Từng chiếc vỡ tan đi từng ảo vọng
Bọt xà phòng rơi lả tả buồn tênh
Chiều hôm qua nhìn em đang thổi bóng
Miệng thơ tròn nhẫn nhục, ồ say mê !
Tôi biết bóng muôn lần rồi sẽ vỡ
Nhưng em cần, em cứ thổi lên đi
Rồi em sẽ đớn đau và thất vọng
Nhưng ngày sau em hẳn biết nhiều hơn
Khi sự thật đập lên đầu ảo mộng
Bóng bay rồi, người đứng khóc, tay không
1965
NHỚ BẠN
Tặng ĐYNH TRẦM CA
Tụi mày cứ bỏ đi từng đứa
Cứ đuổi theo hoài những giấc mơ
Ta ở Sài gòn say từng chặp
Nhớ về hun hút những năm xưa
Vài thằng mất biệt về phương Bắc
Dăm đứa tàn tro giữa cánh đồng
Có thằng tan xác trong vườn cũ
Lặng lờ vẫn chảy những dòng sông
Mấy thằng thoát khỏi thời chiến quốc
Còn ta đứng lại giữa xuân thu
Có ai tri kỷ mà than thở
Gió quật ngàn lau, bãi mịt mù
Ai hỡi phương nào ai có biết
Vàng trăng còn đậu giữa hồn ta
Quê hương thấy đó mà như mất
Tàn cuộc trăm năm vẫn nhớ nhà
2001
Tôi hồi nhỏ vẫn hằng mơ màu sắc
Hút bọt xà phòng thổi bóng bay cao
Nhìn vào bóng thấy mình như rực rỡ
Nắng buổi chiều và quả bóng vờn nhau
Bóng mang cả ước vọng tôi vào đó
Theo gió trời lơ lửng lướt từng đôi
Tôi theo bóng suốt những chiều nắng tốt
Lòng tưởng đâu giữ bóng được muôn đời
Nhưng tay nhỏ, những ngón buồn thô bạo
Biết làm sao giữ bóng được cho mình
Từng chiếc vỡ tan đi từng ảo vọng
Bọt xà phòng rơi lả tả buồn tênh
Chiều hôm qua nhìn em đang thổi bóng
Miệng thơ tròn nhẫn nhục, ồ say mê !
Tôi biết bóng muôn lần rồi sẽ vỡ
Nhưng em cần, em cứ thổi lên đi
Rồi em sẽ đớn đau và thất vọng
Nhưng ngày sau em hẳn biết nhiều hơn
Khi sự thật đập lên đầu ảo mộng
Bóng bay rồi, người đứng khóc, tay không
1965
NHỚ BẠN
Tặng ĐYNH TRẦM CA
Tụi mày cứ bỏ đi từng đứa
Cứ đuổi theo hoài những giấc mơ
Ta ở Sài gòn say từng chặp
Nhớ về hun hút những năm xưa
Vài thằng mất biệt về phương Bắc
Dăm đứa tàn tro giữa cánh đồng
Có thằng tan xác trong vườn cũ
Lặng lờ vẫn chảy những dòng sông
Mấy thằng thoát khỏi thời chiến quốc
Còn ta đứng lại giữa xuân thu
Có ai tri kỷ mà than thở
Gió quật ngàn lau, bãi mịt mù
Ai hỡi phương nào ai có biết
Vàng trăng còn đậu giữa hồn ta
Quê hương thấy đó mà như mất
Tàn cuộc trăm năm vẫn nhớ nhà
2001
0 nhận xét:
Đăng nhận xét