Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Tưởng Niệm











Một đêm xưa anh hát ru em ngủ
Giấc mơ thêu ngàn hoa nắng địa đàng
Mười ngón tay anh kết thành vương miện
Trái tim nồng đêm thắp sáng dung nhan.

Dòng tóc xõa, vai đầy âm gió cuốn
Con đường nào mưa dội bóng em đi
Anh xiết chặt sợ thời gian trôi mất
Bởi cuộc tình trăm ngã để chia ly

Bờ bến vắng - chưa hẹn ngày tái ngộ
Tình chênh vênh - lắt lẻo một nhịp cầu
Trong trí tưởng em không còn về nữa
Thôi sá gì năm tháng phải xa nhau!

Người ta gọi dửng dưng là bất hạnh
Bàn tay quen thôi đã hết ân cần
Lưng áo rách ngập ngừng kim chỉ vá
Tê điếng hồn từng mũi nhọn phân vân

Thành lũy cuối giam đời em: cõi chết
Đám mây trời u uẩn khói hương tan
Em yên nghỉ trong anh và mãi mãi
Chuyện đau thương chìm dưới nắng địa đàng

Rồi hôm nay, anh hát ru em ngủ
Vòng tay nào khung cửa khép thiên thu?


Bùi Ngọc Thành

Cám ơn Hoàng Thị Viễn Du đã gửi lại bài thơ đã nhiều năm lưu lạc.

0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP