Người ta, ta nhớ
Lạ gì cây cỏ đơm hoa
Để ta lại nhớ người ta
mất rồi!
Khi không muôn dặm
trùng khơi
Treo trăng viễn mộng
trên đồi thu mưa.
Vai nghiêng tóc thả hững
hờ
Nghe chim dội tiếng bốn
bờ vực sâu.
Ta ngồi nhớ đẩu nhớ đâu
Người ta, ta nhớ…ngày
sau nhớ người!
Lạ gì hoa cỏ tháng mười,
Sao ta yêu vội đất trời
vào xuân?
Bùi
Ngọc Thành
0 nhận xét:
Đăng nhận xét