Thơ cùng lau sậy
Lạ lùng, thơ … vẫn là
thơ,
Vẫn tôi đứng bụi đứng bờ ngó lên!
Chạm vào năm ngón tay em
Dăm ba câu chữ rũ mềm khói sương.
Tóc em lấm bụi tà dương
Rớt trên nhịp phách vô thường vọng mê
Bước hoang lạc nẻo chân về
Vách trăng còn đổ bóng kia ngàn trùng
Khung chiều tím ngọn
sầu đông
Tôi, em , đôi ngả lạnh lùng bước mau
Thơ và em, của ngàn sau
Vẫn tôi ngồi hát cùng lau sậy buồn.
Bùi Ngọc Thành
0 nhận xét:
Đăng nhận xét