Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Ngậm ngải...tìm yêu

Hoa Nắng có một đoạn thơ tiếp bài Gặp nhau


Gặp nhau rồi sao nỡ anh lặng im
Để ta tìm nhau cõi trần gian hoang hoải
Để ta tìm nhau bước chân mình lạc mãi
Như ngọn gió hoang chẳng biết trú phương nào

Gặp nhau rồi mà cớ làm sao?
Anh im lặng để em về đơn lẻ
Chiếc lá rơi rớt bên đường rất nhẹ
Nửa muốn níu người, nửa lại muốn quay đi
Đã bao mùa em như cánh thiên di
Hoài lang thang tìm miền anh tránh bão

Gặp nhau rồi sẽ chẳng còn hư ảo
Khép cánh thiên thần em về giữa yêu thương
Anh quay lưng bỏ lại những con đường...


Bùi Ngọc Thành giải thích

Ngậm ngải ...tìm yêu

Gặp nhau rồi, anh giả bộ lặng im

Như viên sỏi vo tròn thêm nỗi nhớ.

Sợ lăn đi hành tinh kia sẽ vỡ,

Nắng hanh hao rạn nứt khóe môi cười.


Mùa xuân em trẩy lộc biếc xanh tươi

Anh giấu chút thu vàng trên phiến lá.

Gió thu ơi, đừng làm cây nghiêng ngả

Để lá rơi còn biết cội, biết nguồn.


Gặp nhau rồi…anh còn biết gì hơn

Ngoài thinh lặng để trăng sao lấp lánh

Để tình yêu sẽ lên ngôi thần thánh

Trái tim người là cung điện nguy nga.


Gặp nhau rồi … nên hiểu rõ chia xa

(Dù vẫn biết mình trốn – tìm, cút bắt!)

Anh hiểu rõ thế nào là được – mất,

Nên ngậm lời để ngậm ngải …tìm yêu!


Bùi Ngọc Thành

*
Em trốn tìm như ngày xưa cút bắt
Để anh tìm giáp mặt một vòng tay
Tà áo em vương lại nhánh cỏ may
Lưng chừng đồi gió thì thầm ca hát

Em trốn tìm trong ngàn hoa bát ngát
Khép cửa lòng chờ đợi một nguời xa
Rồi một ngày bàn chân ấy đi qua
Đem yêu thương rắc vàng trên sắc lá

Phút gặp nhau chẳng còn là người lạ
Dường như quen từ ngàn kiếp trong đời
Ngỡ ngàng anh chẳng thể thốt lên lời
Ánh mắt trao thay bao lời muốn nói

Thẹn thùng em ... gió thì thầm muốn hỏi
Gặp nhau rồi ... ngậm ngải nữa làm chi!

HN

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Nợ

Nợ

Nợ chi nợ cả vần thơ
Kíêp tằm trả đến bao giờ cho xong
Dã Tràng ngày tháng long đong
Cũng là nhặt nỗi ước mong suốt đời

Thu qua mà lá vẫn rơi
Thiên di mỏi cánh cuối trời về đâu?
Ngẩng lên đã bạc mái đầu
Nhân tình thế thái bạc màu yêu thương

Ta về hứng lại giọt sương
Ủ men nắng ấm vô thường trong nhau

HN

CHO TÔI NHẬN LẠI

Đến em còn nợ vần thơ,
Trách chi con chữ bụi bờ lang thang!
Con tằm trả hết hàm oan,
Xây xong cõi mộng, dã tràng thong dong.

Thiên di trả nợ trời không
Cọng rơm trả nợ cánh đồng lúa xanh.
Đêm thâu trả nợ bình minh
Thế gian trả nợ ân tình trước sau.

Hạt sương em nợ bấy lâu
Cho tôi nhận lại một màu nguyên sơ.

Nếu em còn nợ vần thơ,
Trách chi tôi ... vẫn bơ vơ một đời?

Bùi Ngọc Thành


Anh hờn chi nữa anh ơi!
Nhớ không hôm ấy ... còn lời nợ em
HOA NẮNG

Thôi đừng buồn nữa thơ ơi!
Để nghe rưng rức cuối trời giăng mưa
Tạ từ thu đã tiễn đưa
Nợ nhau một thuở ngày xưa... dại khờ

Kiếp này ta nợ vần thơ
Để nghe trong gió bây giờ nợ nhau
HOA NẮNG

Chẳng hờn, mưa vẫn mưa mau
Chẳng đòi, tóc vẫn điểm màu khói sương!
Chỉ vì một ý thơ vương,
Nợ tôi...,em nợ ...
Bình thường vậy thôi!
Lẽ đâu là nợ
...khó đòi?

Bùi Ngọc Thành

(Phải rinh món nợ này từ GĐAT Cần Thơ, kẻo quên mất!)

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Trốn - Tìm tình yêu

Trốn tìm – Tình Yêu

Em trốn tìm trong hạt nắng lung linh
Mặc anh tìm bao tháng ngày chẳng thấy
Tình yêu mà... đôi khi là như vậy
Cứ trốn hoài... để tìm mãi không ra


Em trốn mình trong hương sắc cỏ hoa
Nhỏ nhoi lắm anh nào đâu có biết
Sao anh không tìm trong câu thơ em viết?
Để chúng mình lạc mãi giữa giữa nhân gian


Em trốn mình trong triệu giọt sương tan
Giữa bình minh ủ nắng vàng tha thiết
Chưa tìm ra nhau, nhưng một điều em biết
Anh vẫn đợi mà... em! với một vòng tay


Em trốn mình trong ánh mắt đắm say
Bất chợt em! bỗng thấy mình bé nhỏ
Anh tìm ra em giữa bạt ngàn hoa cỏ
Mà ngát hương - em một đóa xuân thì


Tìm ra nhau chúng mình... hãy yêu đi!
Tình yêu kia chẳng bao giờ có tuổi
Em tạ từ bao tháng ngày rong ruổi
Anh bỏ sau lưng vết bụi những con đường


Tìm ra nhau... anh hãy nói lời thương!
HOA NẮNG
(GĐAT Cần Thơ)

Gặp Nhau

Đừng trốn anh trong hạt nắng lung linh
Bên kia núi mặt trời rồi sẽ tắt
Trong tình yêu…có đôi khi gặp mặt
Hỏi vì sao hai đứa… chẳng tương phùng?


Em trốn anh trong êm dịu cỏ nhung
Nên mắt biếc và môi ngoan,hiền thục.
Câu thơ em cứu hồn anh, địa ngục
Để nhân gian thêm một kẻ si cuồng!


Anh tìm em trong triệu giọt sương buông
Em đậu xuống trên tay anh, phiến lá.
Đường tình duyên giờ đây mang dấu lạ
Sợi chỉ hồng … sẽ cột chặt đời nhau!


Em trốn mình trong đôi cánh hải âu
Nên bé nhỏ giữa tình anh biển rộng.
Bỗng nhiên em hóa thân vào xứ mộng
Đem xuân thì về rải khắp nhân gian.


Tìm ra nhau trong một cõi hồng hoang.
Hương dấu ái không ủ men trái cấm
Anh nhìn em, vẫn ngọt ngào say đắm
Như trước khi chơi cút bắt, trốn tìm.


Tìm ra nhau anh giả bộ ... lặng im?

Bùi Ngọc Thành

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Mưa Tan


Chiều nay quanh chỗ em ngồi
Hạt mưa bay ngược lên đồi tung tăng.
Long lanh tím nụ bằng lăng
Tròn xoe mắt lá đếm thầm tuổi em.
Mưa tinh nghịch, hạt hồn nhiên
Vờn bay trên tóc để quên thẹn thùng.
Môi thơm ửng sắc cầu vồng
Hạt mưa lăn xuống nặng lòng nhớ nhau.
Mộng mơ đôi mắt bồ câu
Thắp lên từng ngọn nến màu lung linh.
Môi cong thổi gió đa tình
Trách sao tôi lại dặn mình...đừng yêu!
Mừng em, sinh nhật! - Mưa chiều
Tan trong mười ngón mỹ miều tuổi xuân.

Bùi Ngọc Thành

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

Gói Thơ

Hoa Quỳnh muốn gói thơ. Bùi Ngọc Thành lại muốn được gói vào trong thơ. Gói để cho gọn gàng hơn, dễ cất giữ hoặc tiện mang đi. Nhưng gói lại rồi vẫn có thể...

GÓI THƠ


Em gói vần thơ lưu mãi tim
Xin anh thôi chớ bận công tìm.
Phù du một thoáng, tình hư ảo
Là thế lạc đàn đôi cánh chim.

Em gói vần thơ lưu mãi đây
Vẫn từ vẫn vận, vẫn tràn đầy
Khắc khoải chi anh, đừng luyến tiếc
Trả em về lại tuổi thơ ngây.

Em gói vần thơ chỉ một mình
Một mình cũng đủ để thơ xinh.
Kia mảnh trăng gầy nay khuyết mãi
Từ đây quỳnh hé nụ nguyên trinh.

HOA QUỲNH

Thế mà Bùi Ngọc Thành

NHẶT ĐƯỢC


Em gói vần thơ sợ gió bay
Lụa là trang giấy trắng trên tay
Mây thoáng đầu non, mây hư ảo.
Tình ngự rừng thiêng bóng tỏa đầy.

Em gói thơ vào chiếc gối bông
Những ngày yêu dấu mượt như nhung
Đậu xuống êm đềm trên mi mắt
Đượm tiếng ru em trọn giấc nồng.

Chẳng lụy vì thơ, chẳng lụy tình
Thế mà em đã ở trong anh.
Trăng khuyết, trăng đầy.- Thôi cũng mặc!
Chúng mình nguyên vẹn tuổi xuân xanh.

Em gói vần thơ...gói cả anh
Bởi em là đóa mộng tươi xinh
Trong đêm tiền kiếp anh lưu lạc
Nhặt được vần thơ dưới gốc quỳnh.

Bùi Ngọc Thành

Và :
GÓI THƠ

Em gói bài thơ gói cả tình
Đem vào mộng mị chút lênh đênh
Cho hồn phiêu bạc không định hướng
Dù cả hai ta ngập thác ghềnh

Em gói vần thơ theo gió mây
Thiên thu mờ ảo đợi trăng gầy
Cho thêm nồng ấm tìm nhung nhớ
Dù bão dù dông tình vẫn đầy

Được gói vần thơ gói cả anh
Bầu trời u ám sẽ trong lành
Tô thêm màu nắng vào trong mắt
Một chút hương tình của tháng năm

Em gói tình ta đượm ngát hương
Đan tay ngập lối mộng thiên đường
Tìm phút hẹn thề trong nhung nhớ
Góp nhặt sao trời đan luyến thương


M&N



Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008

Biện hộ

Quan tòa em


Em chẳng thể làm một vị quan tòa tốt được đâu anh
Để phân minh một lần xét xử
Bởi nỗi mong manh cứ ẩn vào câu chữ
Có dối lòng chẳng thể chữ nghiêm minh

Em chẳng thể xét xử những lỗi ấy riêng mình
Bởi những điều tưởng chừng như nhỏ bé
Như chiếc lá thu rơi rất nhẹ
Mà gói nỗi niềm vàng chín cả mùa thu

Em vị quan tòa
Và trước anh bị cáo
Câu nói bình yên...nhưng trong lòng giông bão
Em chẳng thể nào...
xét xử một tình yêu

Em chẳng như xưa nhặt chút nắng cuối chiều
Bỏ đằng sau hoàng hôn màu ngọc bích
Tiếng chuông chùa bỗng ngân trong cô tịch
Em quan tòa ngồi xử trước lương tâm
Mà thấy lòng mình chùng xuống
Lặng câm!

Hoa Nắng


Biện hộ


Yêu dấu ơi!

Anh - Một kẻ tội đồ

Xin tại ngoại để hầu tra xét xử.

Tình yêu sao cứ phiêu bồng ẩn ngữ

Trong dật dờ sương khói vốn mong manh.

Nếu mây hồng sớm biện hộ cho anh

Mùa xuân ấy má em hồng thêm nữa.

Gã trai quê vừa bước chân qua cửa

Mắt ngó lơ, tay bứt khẽ cọng ngò. (*)

Lũ chim sâu cũng bắt chước giả đò

Quên lích rích trong vườn em trái ngọt.

Trăm điều quên…Có một điều dại dột

Nên cuộc tình có một nỗi oan khiên!

Chẳng dối lòng làm một kẻ khùng điên

Che tội lỗi bằng thân tàn ma dại.

Dù áo rách, anh không hề ngần ngại

Gánh trên lưng nghiệt ngã một khung tình.

Nếu mặt trời sẽ biện hộ cho anh

Chiều ngọc bích thơm lừng hương hoa nắng

Lá thu rơi sẽ chìm trong tĩnh lặng

Theo chân em.

…Khép lại một phiên tòa.


Bùi Ngọc Thành


Lỗi tại anh

Anh nhờ mây biện hộ cho mình bằng màu hồng tha thiết
Em quan toà nên biết
lỗi do đâu...!
Đừng biện hộ bằng đôi mắt nâu
Nhìn em đắm đuối

Đừng ví mình như gió hoài rong ruổi
cuối trời xa...
Đừng đổ lỗi bởi mùa thu đi qua
Xoá dấu chân anh trở về nơi bến cũ

Đừng biện hộ bằng những đêm dài không ngủ
Với nối niềm da diết mong chờ
Đừng bao giờ đổ lỗi tại vần thơ
Làm anh say đắm

Nếu một ngày bầu trời kia không nắng
Anh lấy gì biện hộ giữa mùa ngâu?
Để Ô Thước bắc cầu
Cho một lần gặp gỡ

Lỗi tại anh để chiều thu dang dở
Em quan toà
giờ biết xử
Sao đây!

Hoa Nắng


Thứ Tư, 1 tháng 10, 2008

Phấn Hương Gửi Lại

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Trầm tích

Đá trầm tích Antelope Canyon

Đá trầm tích là loại đá được tạo thành trong điều kiện nhiệt động của vỏ trái đất thay đổi. Các loại đất đá khác nhau do sự tác động của các yếu tố nhiệt độ nước và các tác dụng hoá học mà bị phong hoá, vỡ vụn. Sau đó chúng được gió và nước cuốn đi rồi lắng đọng lại thành từng lớp. Dưới áp lực và trải qua các thời kỳ địa chất, chúng được gắn kết lại bằng các chất keo thiên nhiên tạo thành đá trầm tích.

(Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)



Bài Thơ Trao Tình

Xin cho một sớm mai hồng
Nắng soi phiến đá ấm nồng hương xuân
Mùa sang tàn lụi bâng khuâng
Mây trời vời vợi trong ngần ... tháng giêng

Và em má lúm đồng tiền
Nghiêng nghiêng vành nón làm duyên tóc thề
Cỏ may vướng víu bờ đê
Bóng anh đi trước ,em về theo sau

Nhà em, vườn trắng hoa cau
Nhà anh ,xanh mướt giàn trầu ..._ Ý tơ
Xin đêm cuộn mộng vào mơ
Một vầng trăng sáng ... Bài thơ trao tình

Hoa Quỳnh





  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP