Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008

Tự khúc mưa

Nếu chiều nay cơn mưa đầu mùa không đến, những hạt nước từ trời và dòng chữ trong em đâu thể vỡ oà giữa ngổn ngang ký ức. Điều em phong kín bấy lâu, bây giờ nói ra có thể làm tổn thương, băng hoại cả tinh cầu nơi anh và em đã từng hiện hữu. Con gái mà nói lên điều ấy, có quá lắm không anh? Hơn thế nữa, trong em anh thật tuyệt vời thánh thiện, không thương hại sự nghiệt ngã đời em (như trong ánh mắt bao người), thì trong tình yêu em cũng chẳng muốn anh thương hại em đâu anh ạ! Em đã xoá bỏ mặc cảm tự ti, hoà nhập vào cuộc sống, tìm thấy niềm tin trong cộng đồng xã hội, nhưng vì sao em không thể nói yêu anh?


Nếu chiều nay cơn mưa đầu mùa không đến, hoa bằng lăng rụng tím vỉa hè có níu em vào mênh mông vào mênh mông nỗi nhớ? Con dốc dài dẫn đến ngôi trường trên ngọn đồi lộng gió, mưa đã bao lần làm ướt sũng áo anh, anh vẫn không ngưng ân cần che chở để em ngập chìm trong hạnh phúc tưởng như được sống trong yêu dấu nồng nàn. Chắc hẳn em mơ mộng quá đấy thôi, có đôi khi cũng phải dỗ ru mình vào huyền tưởng. Ranh giới giữa thực và mơ cũng không còn nữa, em và anh (ở trong em) lùi sâu vào khoảng đen vô tận thuở vũ trụ chưa được khai sinh. Bây giờ trên quãng đường em qua, những câu chuyện xa xưa còn văng vẳng tiếng. Bên em, anh đã nói thật nhiều, cho em vui, cho khuất lấp tiếng bánh xe lăn vào lào xào trên sỏi cát. Anh phớt lờ những ánh mắt tò mò, những lời giễu cớt khiến em có thể tủi thân và tấm lòng nhân hậu trong anh bị tổn thương xúc phạm.
Nếu chiều nay cơn mưa đầu mùa không đến, hạt khô chưa tách khỏi vỏ mình còn nằm đợi chờ, rạo rực. Sự thánh thiện trong trái tim khiến người ta trở nên thánh thiện. Còn em, một kẻ mãi mãi ơn anh, không một lần phụng hiến, giải bày như giun dế đêm đêm ngước nhìn trăng sao cao vọi, chỉ biết chiêm ngưỡng đoái trông vô vọng. Cái khoảng cách giữa anh và em cần thiết và quý giá vô cùng để anh và em không phải nhìn nhau ngần ngại. Nhưng phải chi anh cứ bình thường như những người bình thường để cho em được gần gũi anh hơn, được yêu thương che chở bằng chính trái tim anh – trái tim của một con người đích thực, và em cũng được một lần xót xa bằng chính trái tim mính một thuở thanh xuân. Em chỉ nghĩ đến em thôi, sự ích kỷ đã làm tim em nhói buốt.


Nếu chiều nay cơn mưa đầu mùa không đến, tiếng ghi-ta khô khốc, bài thơ chữ nghĩa vô hồn, giọng ca nghèo nàn âm sắc đâu rớt vào nỗi nhớ em, đâu cho em bâng khuâng về ngày mưa tháng nắng nếu mai này ở một cõi không anh. Em vội đi quên đi tấm thiệp hồng anh gửi, quên anh như một người xa lạ, dửng dưng. Em bình tâm, an nhiên đón đợi điều sẽ đến. Nhưng thật ra, em đâu phải là gỗ đá, anh ơi! Dù sao dửng dưng cũng là điều bất hạnh, cũng là điều không dễ để so đo khi lòng như chỉ rối.


Nếu chiều này cơn mưa đều mùa không đến, tuổi xuân em mãi mãi yên bình. Đoá hoa trên khô cằn sỏi đá, nở từ những ngọn gai xương vẫn hoan giữa đời kia khô hạn. Một mình em lăn xe ra phố, với hàng cây vừa tắm gội cơn mưa rồi sẽ hồi sinh trở lại. Em sẽ quên, câu chuyện thần tiên trên tinh cầu đã mất. Đôi cánh ước mơ nâng em bay về hướng khác, có thể buồn vui theo số phận người. Cho em tạ ơn anh một lần để rồi em không còn yêu anh nữa, cho dù em sẽ không phải là em.
Nếu chiều nay cơn mưa đầu mùa không đến, những lời này em biết gửi cho ai?

Bùi Ngọc Thành

0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP