Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

Trong Giấc Mơ Bình Dị





Tôi như chú kiến lạc bầy, lủi thủi lăn từng vòng xe vào lớp học. Dường như có hàng trăm cặp mắt tò mò đổ dồn vào tôi, một hiện tượng không bình thường nơi trường học. Khuôn mặt tôi lúc nào cũng nơm nớp âu lo, có lúc đỏ bừng lên vì hổ thẹn. Được sự giúp đỡ của vài người bạn thân, tôi vẫn cứ ngượng ngùng, ái ngại với những việc mình không thể tự làm được cho mình. Tâm hồn tôi trở nên mỏng manh, yếu đuối, dễ bị tổn thương.
Giờ ra chơi tôi tự mình lăn xe đến cuối hiên trường, nép bên một cây cột, thầm lặng nhìn bạn bè đùa vui trong nắng. Khung trời thơ mộng của tuôit học trò không dành cho tôi. Thế giới của tôi là một tinh cầu nào đó mịt mùng hư ảo. Thỉnh thoảng, tôi lại ngước nhìn lên bầu trời cao vòi vọi để kiếm tìm. Tôi yêu mến sách vở, bạn bè, trường lớp, nhưng khi tan học trở về với khu vườn, ngồi một mình, chuyện trò cùng cây lá khiến tôi cảm thấy dễ chịu và an toàn hơn.


Hôm ấy, trong giờ ra chơi, tôi lăn xe đến cuối hiên trường. Chẳng hiểu tại sao chiếc bánh xe trượt khỏi bậc thềm, tôi ngã xuống nền đất, nén đau, lồm cồm ngồi dậy. Chợt nghe một lời hỏi han dịu dàng và đôi bàn tay ân cần nâng đỡ, khiến tôi bàng hoàng, e thẹn và đột nhiên ngỡ mình lạc vào cổ tích. Em – nàng tiên nhỏ của tôi - từ hôm ấy đã vực tôi dậy bằng nồng ấm tình người. Điều thiện trong em mang dáng vẻ hồn nhiên, thuần khiết. Em cũng chẳng nghĩ em đã làm phúc cho một người, ban ơn cho một tâm hồn đơn độc. Em đã làm cho chính em thôi. Tôi biết trong ánh mắt, giọng nói, nụ cười của em đã bảo tôi như vậy.
Những chiều rảnh rỗi, em thường đến nhà tôi mang theo sách báo để cùng ngồI dướI bóng mát của tán lá trong vườn, nhâm nhi ít bánh kẹo, tìm đọc cho tôi nghe những bài thơ tình ngọt ngào mà hương vị vị yêu thương quá ư gần gũi. Tôi cũng vừa tuổi lớn để biét mộng mơ đôi lứa, trong thơ không có bóng dáng tật nguyền và trái tim tôi cũng chưa bị tổn thương. Tôi yêu thơ – không, tôi yêu em mất rồi, vì lúc em về trong tôi là nỗi nhớ - còn thơ vẫn còn ở lại, là mạch sống, là hơi thở. Tôi cũng không dám nghĩ rằng em đã yêu tôi, dù biết bao lần trong mơ tôi đã thấy tôi và em đi dạo trên những con đường rợp mát bóng cây bằng đôi chân của mình. Thật vậy em ạ, trong mơ tôi đi bằng chính đôi chân của mình và lòng tôi hân hoan đón em vào chia sẻ.
Cành phượng vĩ thưa dần những chùm hoa đỏ, em chuẩn bị theo gia đình về thành phố để vào đại học. Tôi cố vun vén những lần gặp cuối để ngỏ một lời yêu.Hình như em cũng biết điều ấy nhưng em vẫn hồn nhiên, thân thiện, ân cần. Sau này tôi mới hiểu rằng em không muốn làm trái tim tôi tan vỡ. Tôi chẳng thể nói được một lời nào có ý nghĩa, dù chỉ là lời cảm tạ trước lúc chia tay.
Bàn tay tặng bông hồng vẫn để lại hương thơm. Câu danh ngôn vẫn đúng theo chiều ngược lại. Dù em có thể quên, hương hoa không còn nữa – em vẫn hồn nhiên như thế - nhưng trong tôi vẫn còn mãi nồng nàn và trong trong giấc mơ, tôi vẫn đi bằng đôi chân của mình cùng em trên đường đến lớp và biết giữ gìn cẩn trọng tình yêu.
Bùi Ngọc Thành
(Tuyển tập Áo Trắng số 79)

0 nhận xét:

  © Blogger template 'Personal Blog' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP