Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012
Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012
Góc Biển Chân Trời
Ngày Đoan Ngọ em không về hái lá
Mây ngừng trôi ủ bệnh giữa lưng đồi
Hoa mùa cũ nở trong chiều áp thấp
Tóe tung buồn vụn vỡ hạt tinh khôi.
Ta trên núi tần ngần nâng phiến lá
Tay chai sần buông vó ngựa ruổi rong
Em thoáng chốc xa nửa vòng trái đất
Nửa vòng kia chia tám hướng phiêu bồng.
Màu lá cũ qua mấy mùa phai nhạt
Sông mấy mùa vung từng ngọn mưa mau
Chiều tóc bạc lòa xòa trên góc phố
Ai nhìn ai ngờ nghệch đứng bên cầu?
Ngày Đoan Ngọ ủ hương nồng cơm rượu
Ta mang lòng sâu bọ lúc tàn hơi.
Ngày chập choạng rớt vào đêm mất biệt
Em ở đâu nơi góc biển chân trời?
Bùi Ngọc Thành
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 10:44 0 nhận xét
Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012
From Souverir to Souvenir - Demis Rousso
Gửi đến các bạn xưa trong ngày Hội ngộ Liên trường Pleiku 17-06-2012
From Souverir to Souvenir - Demis Rousso
A lonely room and empty chair
Another day so hard to bear
The things around me that I see remind me of
The past and how it all used to be
From souvenirs to more souvenirs I live
With days gone by when our hearts had all to give
From souvenirs to more souvenirs I live
With dreams you left behind
I'll keep on turning in my mind
There'll never be another you
No one will share the worlds we knew
And now that loneliness has come to take your place
I close my eyes and see your face
Another day so hard to bear
The things around me that I see remind me of
The past and how it all used to be
From souvenirs to more souvenirs I live
With days gone by when our hearts had all to give
From souvenirs to more souvenirs I live
With dreams you left behind
I'll keep on turning in my mind
There'll never be another you
No one will share the worlds we knew
And now that loneliness has come to take your place
I close my eyes and see your face
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 10:36 0 nhận xét
Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012
Buổi Em Về Tháng Sáu
Không lạy trời mưa buổi em về tháng sáu
Trại hoa vàng rực rỡ nắng mùa xưa.
Sân trường cũ rưng rưng chùm phượng vỹ
Mái rêu xanh còn ngấn lệ bao mùa.
Không lạy trời mưa như trong bài thơ cũ
Những con đường đừng quá đỗi xa xăm
Xin hạnh ngộ ngất ngây chiều tóc bạc
Để thiên thu ngủ mộng dưới trăng rằm
Không lạy trời mưa, để giữ giam em lại
Mây phù vân đã bạc áo khinh cừu
Cung đàn cũ đa đoan rồi số phận
Nhịp phách tàn, rệu rã vọng âm theo.
Không lạy trời mưa, dẫu đời đang sa mạc!
Tóc em còn tuôn mãi hạt mưa thơm.
Em, tháng sáu có về thăm phố núi?
Có về thăm … lây lất một linh hồn?
Bùi Ngọc Thành
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 02:02 0 nhận xét
Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012
Chữ "Không" trong thơ tình Hoàng Lộc
Đọc bài thơ Vang động trong tập Cho dẫu phù vân và bài Bên sông mới đăng trên trang thơ tình Hoàng Lộc, tôi bàng hoàng với chữ “không” trong những câu thơ anh viết. Với tâm tình của một người yêu thơ Hoàng Lộc, tôi không có ý định so sánh chữ “không” trong thơ anh và chữ “không” trong triết lý của nhà Phật. Chỉ đơn giản là: “Không” đối lập với “Có”, hoặc nói “không” đôi khi lại hàm ý “Có”.
Một bữa ngó lại đời, nghe sợi tóc xa màu xưa, không phải thấy sợi tóc đổi màu, mới thấm thía hết cái cô đơn vật vã của kiếp phận :
còn anh những thứ không còn
cái thân trôi dạt cái hồn phiêu linh – (Bữa ngó lại đời)
Những thứ không còn, đã vuột khỏi tầm tay, tầm mắt nhưng trong anh vẫn còn có một trái tim bám vào cái “thân trôi dạt cái hồn phiêu linh”. Trái tim thuộc phần hồn hay phần xác, thuộc lý trí hay tình cảm? Đừng vội tìm câu trả lời, chỉ cần nghe anh kể lể:
ta sống một đời không dối trá
trái tim còn đọng những hồi chuông – (Bữa ngó lại đời)
Ta thấy anh nói đến cái “không dối trá” để khẳng định cái “có” và cái “còn đọng những hồi chuông”.
Đôi khi cái “không” lại xô đẩy cái “có” đến mênh mông vô tận:
những gì không nói cùng em
ta đi nói với nghìn đêm mịt mù – (Thưa phu nhân)
Đến khi “có” nhưng rồi…có cũng như “không”!
ta đã gặp những gì không thể gặp
từng của nhau mà chẳng có được nhau – (Bên sông)
Kể cả những vật hữu hình hữu sắc như tà áo ai bay:
để thơ dại tưởng sắc màu chỉ một
trắng không màu là màu trắng không phai
Ngoài màu trắng không phai còn có trăm màu áo khác nên nhà thơ phải ngậm ngùi:
một sắc áo một màu không giữ nổi
huống chi em trăm thứ áo, trăm màu – (Gửi cô giáo)
Tình yêu phải chăng là huyễn mộng để đêm về thú nhận:
đã tay gầy tay bắt bóng
không bắt nổi tình xưa – (Ngoại ô, đêm)
Tại sao ta suốt đời phải lần tìm những hình bóng thương yêu hay những hình bóng thương yêu cứ lần tìm theo ta mãi mà chẳng bao giờ bắt được? Có lẽ, khởi từ người nữ trong thơ cũng đượctạo dựng bằng cái “không”,và những cái “không” đan xen nhau hàng hàng lớp lớp xô đẩy ta về vùng huyễn mộng:
ta thương nhớ những gì em không có
những gì em không có ở đời chung – (Vang động)
Cái không có ở đời chung lại đặt ra vô vàn câu hỏi về những cái khác ở đời riêng, kể cả khi:
em không về, em không về nữa
mà sắc hương kia vẫn rất buồn. – (Phía –có – em)
Và:
khi nghe sắp cạn kiếp người
em đau không được nói lời thương anh – (Câu ru)
Cuộc đời cho dẫu phù vân có khiến lòng người hăm hở, tiếc nuối:
có thể rồi em không uống kịp
nỗi riêng vấp phải lòng ta đau
đã thu trên lá, phai từng chiếc
và cõi muôn trùng đã mất nhau. – (Rượu mời sinh nhật)
Có một nhà thơ đã ví von “Tuổi đời như chuỗi hoa dần ngắn lại” (Tôi nhớ hình như của Phạm Thiên Thư). Trong những bông hoa còn lại lúc nào cũng vướng vất hương vị của tình yêu dù đã mất nhau, dù đã bao lần hối thúc.
đã không còn kịp nữa
hạt lệ nào cho em
như một lần tiếc nhớ
của một thưở làm người – (Không kịp)
Còn nhiều chữ “không” trong những cuộc tình, trong thơ Hoàng Lộc. Nhưng có lẽ chừng ấy cũng đủ để cảm ơn tác giả đã cho người đọc bữa nay ngó lại đời mình.
Bùi Ngọc Thành - 03 - 2012
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 16:46 0 nhận xét
Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012
Chuyện về cây thông
(Dân trí) - "Người sống sót" duy nhất trong rừng thông 70.000 cây từng hiên ngang đứng trước biển ở Rikuzentakata đã trở thành biểu tượng của hy vọng tại Nhật Bản, khi đất nước này vật lộn trong thảm họa 11/3 năm ngoái. Song giờ đây, "cây thông của hy vọng" đang dần chết.
Và bài thơ, giai thoại của cụ Nguyễn Công Trứ:
Cụ Thượng Uy Viễn Nguyễn Công Trứ ngang tàng, coi đời như một cuộc chơi thú vị theo ý ngông của mình cho đến tận lúc chết, và cả chết Cụ cũng ngông như vừa nói ở trên. Thế nhưng, cái ngông, cái ngạo của Cụ không dừng lại ở kiếp này, mà còn sang cả kiếp sau nữa.
Tương truyền, vào phút lâm chung, cụ Trứ dặn con cháu trước mộ mình chỉ trồng một cây thông xanh mà thôi. Và bài thơ Cụ để lại sau đây cũng có thể coi là lời di chúc của Cụ với đời: kiếp người, dù có tài, có sang, có chơi đến như Cụ vẫn có những lúc buồn tênh, vẫn đầy những nhộn nhạo, khóc cười; và Cụ hẹn một cuộc chơi khác:
Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo!
Nhưng dù thế, Cụ vẫn không muốn mình đơn độc, vẫn muốn tìm bạn, để có người tri kỉ, cùng chơi. Cụ gửi lại lời mời đầy thách thức:
Giữa trời vách đá cheo leo,
Ai mà chịu rét thì trèo với thông!
Nhân vật chết, hết giai thoại!
(Văn Hóa Nghệ An)Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 16:48 0 nhận xét
Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012
Tưởng Niệm
Một đêm xưa anh hát ru em ngủ
Giấc mơ thêu ngàn hoa nắng địa đàng
Mười ngón tay anh kết thành vương miện
Trái tim nồng đêm thắp sáng dung nhan.
Dòng tóc xõa, vai đầy âm gió cuốn
Con đường nào mưa dội bóng em đi
Anh xiết chặt sợ thời gian trôi mất
Bởi cuộc tình trăm ngã để chia ly
Bờ bến vắng - chưa hẹn ngày tái ngộ
Tình chênh vênh - lắt lẻo một nhịp cầu
Trong trí tưởng em không còn về nữa
Thôi sá gì năm tháng phải xa nhau!
Người ta gọi dửng dưng là bất hạnh
Bàn tay quen thôi đã hết ân cần
Lưng áo rách ngập ngừng kim chỉ vá
Tê điếng hồn từng mũi nhọn phân vân
Thành lũy cuối giam đời em: cõi chết
Đám mây trời u uẩn khói hương tan
Em yên nghỉ trong anh và mãi mãi
Chuyện đau thương chìm dưới nắng địa đàng
Rồi hôm nay, anh hát ru em ngủ
Vòng tay nào khung cửa khép thiên thu?
Bùi Ngọc Thành
Cám ơn Hoàng Thị Viễn Du đã gửi lại bài thơ đã nhiều năm lưu lạc.
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 09:49 0 nhận xét
Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012
Thơ Uyên Hà
BONG BÓNG BAY
Tôi hồi nhỏ vẫn hằng mơ màu sắc
Hút bọt xà phòng thổi bóng bay cao
Nhìn vào bóng thấy mình như rực rỡ
Nắng buổi chiều và quả bóng vờn nhau
Bóng mang cả ước vọng tôi vào đó
Theo gió trời lơ lửng lướt từng đôi
Tôi theo bóng suốt những chiều nắng tốt
Lòng tưởng đâu giữ bóng được muôn đời
Nhưng tay nhỏ, những ngón buồn thô bạo
Biết làm sao giữ bóng được cho mình
Từng chiếc vỡ tan đi từng ảo vọng
Bọt xà phòng rơi lả tả buồn tênh
Chiều hôm qua nhìn em đang thổi bóng
Miệng thơ tròn nhẫn nhục, ồ say mê !
Tôi biết bóng muôn lần rồi sẽ vỡ
Nhưng em cần, em cứ thổi lên đi
Rồi em sẽ đớn đau và thất vọng
Nhưng ngày sau em hẳn biết nhiều hơn
Khi sự thật đập lên đầu ảo mộng
Bóng bay rồi, người đứng khóc, tay không
1965
NHỚ BẠN
Tặng ĐYNH TRẦM CA
Tụi mày cứ bỏ đi từng đứa
Cứ đuổi theo hoài những giấc mơ
Ta ở Sài gòn say từng chặp
Nhớ về hun hút những năm xưa
Vài thằng mất biệt về phương Bắc
Dăm đứa tàn tro giữa cánh đồng
Có thằng tan xác trong vườn cũ
Lặng lờ vẫn chảy những dòng sông
Mấy thằng thoát khỏi thời chiến quốc
Còn ta đứng lại giữa xuân thu
Có ai tri kỷ mà than thở
Gió quật ngàn lau, bãi mịt mù
Ai hỡi phương nào ai có biết
Vàng trăng còn đậu giữa hồn ta
Quê hương thấy đó mà như mất
Tàn cuộc trăm năm vẫn nhớ nhà
2001
Tôi hồi nhỏ vẫn hằng mơ màu sắc
Hút bọt xà phòng thổi bóng bay cao
Nhìn vào bóng thấy mình như rực rỡ
Nắng buổi chiều và quả bóng vờn nhau
Bóng mang cả ước vọng tôi vào đó
Theo gió trời lơ lửng lướt từng đôi
Tôi theo bóng suốt những chiều nắng tốt
Lòng tưởng đâu giữ bóng được muôn đời
Nhưng tay nhỏ, những ngón buồn thô bạo
Biết làm sao giữ bóng được cho mình
Từng chiếc vỡ tan đi từng ảo vọng
Bọt xà phòng rơi lả tả buồn tênh
Chiều hôm qua nhìn em đang thổi bóng
Miệng thơ tròn nhẫn nhục, ồ say mê !
Tôi biết bóng muôn lần rồi sẽ vỡ
Nhưng em cần, em cứ thổi lên đi
Rồi em sẽ đớn đau và thất vọng
Nhưng ngày sau em hẳn biết nhiều hơn
Khi sự thật đập lên đầu ảo mộng
Bóng bay rồi, người đứng khóc, tay không
1965
NHỚ BẠN
Tặng ĐYNH TRẦM CA
Tụi mày cứ bỏ đi từng đứa
Cứ đuổi theo hoài những giấc mơ
Ta ở Sài gòn say từng chặp
Nhớ về hun hút những năm xưa
Vài thằng mất biệt về phương Bắc
Dăm đứa tàn tro giữa cánh đồng
Có thằng tan xác trong vườn cũ
Lặng lờ vẫn chảy những dòng sông
Mấy thằng thoát khỏi thời chiến quốc
Còn ta đứng lại giữa xuân thu
Có ai tri kỷ mà than thở
Gió quật ngàn lau, bãi mịt mù
Ai hỡi phương nào ai có biết
Vàng trăng còn đậu giữa hồn ta
Quê hương thấy đó mà như mất
Tàn cuộc trăm năm vẫn nhớ nhà
2001
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 09:22 0 nhận xét
Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012
Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012
Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012
Whitney Houston - I Will Always Love You
Nữ ca sĩ sở hữu giọng ca vàng và gắn liền với nhiều tình khúc bất tử như I will always love you, When you believe.. đã qua đời vào rạng sáng ngày 12/2 (giờ Việt Nam) ở tuổi 48.
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 13:36 0 nhận xét
Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012
Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012
Mùa Xuân Đầu Tiên - Văn Cao
Từ đây người biết thương người...
Người đăng: Hoa Tí Ngọ vào lúc 02:26 0 nhận xét
Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)